Mọi việc còn lại đều giao phó cho tòa án cấp cao dưới sự quản lý của Hà Nhiêm Ấn.
Kì thật, dù ba người có muốn rời đi thì họ vẫn phải nằm trong quân đoàn Hải Tiến chỉ là không thăng tiến cấp bậc, còn lại chưa có quyết định và công văn của tòa.
Như thế thì đã tạm ổn rồi, cuộc sống của từng người sẻ trở lại quỷ đạo cũa.
Thấy Lệ Tường ngồi từ xa, ánh mắt vươn vấn buồn, anh cũng mạn phép đi đến và hỏi.
"cô có ý định trở lại ca hát chứ?"
Nghe tiếng nói của anh, cô thoáng chút giật mình vì bản thân đang suy nghĩ bâng quơ.
"à ờ...đến lúc này thì tôi còn cần gì ca hát nữa"
Ca hát là sự nghiệp cả đời của cô, nếu không có nó...cô có thể thoải mái mà sống đúng với mình chứ?
"tuy phòng trà đã đóng cửa, nhưng mà..."
"cám ơn ý tốt từ anh, bây giờ tôi chỉ muốn tạm xa nơi này để sống một cuộc sống bình thường thôi.
Đây không còn là nơi tôi muốn ở lại nữa"
Cô nói bằng giọng khản đặc, nén đau thương.
Chắc hẳn cô đang cố quên đi những chuyện buồn của ngày trước.
Một cô gái chân chất, nhưng lại bị vấy bẩn bởi bao nhiêu thứ tàn khốc trên cuộc đời này, dẫu sao...thân phận nữ nhi cũng giống như một đóa hoa quỳnh nở trong đêm tối rồi tàn nhanh.
"cô sẽ đi đâu?"
Mọi người dường như tản đi hết, chỉ còn lác đác vài người ở lại thăm nom con mình đang còn trong quân đội.
Tiếng hò reo chiến thắng vẫn còn, tiếng sập xình xe đẩy, những tiếng đó tạo nên âm thanh khá chân thật.
"đi đâu à?" - cô mĩm cười, nụ cười này ngay lần đầu tiên anh đã nhìn thấy nó - "tôi không biết mình sẽ về đâu, nhưng,...tránh xa nơi này càng xa càng tốt"
Nhớ lại một người mà cô chưa gặp từ sau khi trở về, nhân đây cô cũng muốn nói với anh điều đó.
"dì Châu Từ rất yêu thương anh, dì đã làm mọi chuyện để bảo vệ anh, dù những việc dì từng làm ít nhiều làm tổn thương đến gia đình anh, khiến cho anh có nỗi đau mất mác nhưng...trong thâm tâm dì ấy luôn xem anh là con ruột của dì"
"tôi đã gặp dì ấy rồi"
"vậy thì tốt" - cô vội quay lưng đi
Hà Nhiêm Ấn như bất động, một tay muốn níu lại nhưng lại có suy nghĩ rằng cô ấy liệu có chấp nhận bản thân một người như anh không? Biết bao nhiêu chuyện xảy ra, Lệ Tường chưa hề làm việc có lỗi với anh cả, chính anh...chính gia đình anh mới là thứ phá nát đi mọi chuyện, làm xáo trộn cuộc sống của cô.
"Trương Lệ Tường!" - anh gọi tên cô
Làn gió thổi ngang qua làm chiếc váy của cô đưa trong gió, mái tóc dài bay bay...Cô không nhìn anh, chỉ đứng lặng người đó.
"Trương Lệ Tường!" - anh gọi tên cô một lần nữa, chân bước thoăn thoắt lại gần hơn - "ai cho phép em đi hả?"
Cuối cùng, anh cũng nói ra được điều mình mong muốn.
Còn gấp trăm ngàn lần điều trong quân đội cũng khó làm, nhưng đó không phải là khó nhất.
Câu nói này chính là thứ rào cản khiến anh và cô ngày càng xa hơn.
Hôm nay, dù có xảy ra chuyện gì, nhất định anh phải nói, phải nói hết lòng mình.
"cần phép tắt của anh mới được rời đi sao? Anh áp dụng quân đội lên một người như tôi có lẽ đã sai rồi"
"em không nhớ mình đã từng cùng ai bước vào lễ đường, bước vào cửa của Hà gia sao? Tất cả là sự thật, người anh muốn gắn bó suốt cả cuộc đời này chỉ có duy nhất một mình em thôi.
Nếu như mọi chuyện có lặp lại lần nữa, đêm đó nhất định anh sẽ đồng ý với những gì em đưa ra giữa chúng ta"
"anh đừng ăn nói hàm hồ nữa, tôi phải đi rồi"
Cách xưng hô thay đổi đột ngột khiến cô cảm thấy khó xử.
Người đàn ông đứng sau lưng cô trên người đầy vết thương, bản thân cô cũng hiểu mình có tình cảm với anh ấy nhưng lại không muốn bộc phát nó ngay lúc này.
Không thể được, xin đừng quá yếu lòng ngay bây giờ.
Hà Nhiêm Ấn từ sau lưng ôm chầm lấy người cô, bàn tay xiết chặt eo cô giữa thanh thiên bạch nhật.
Anh không còn giữ cho mình một hình ảnh nghiêm trang trước mặt nhiều người nữa.
Chính cô là người khiến anh phải phá bỏ đi những quy tắt củ kỉ của bản thân.
"anh làm gì vậy? Buông ra" - cô bối rối.
"chẳng phải em muốn đi sao? Được, chúng ta đi cùng nhau được chứ?"
Đi cùng nhau? Đó là lời đề nghị của anh ấy sao? Cô nghe nhưng vẫn còn chưa tin, đôi tai còn mông lung, chưa rõ định hình.
"anh không nhớ tôi từng làm gì với gia đình anh và cả chính anh sao? Anh ngốc à? Buông ta ra mau, mọi người sẽ nghĩ gì chứ? Buông ra!!"
Cô vùng vằng, cố thoát khỏi vòng tay to lớn, nhưng điều đó lại càng làm cho anh xiết chặt cô hơn.
"nhưng sau tất cả mọi chuyện, em không phải là người làm chúng, không phải sao? Anh đã điều tra hết về em trước