Ánh mắt của bốn cô tiếp khách cảnh giác nhìn Lưu Phú Qúy, lo lắng anh ta và Diệp Phi sẽ lẻn chuồn vào.
*Từ Hân cô đừng khinh người quá đáng.
”
Lưu Phú Qúy phần nộ hét lên một câu: “Tàu nát cũng vẫn còn ba lạng sắt(*), nói cho cô biết, ba năm trước tôi đã là hội viên ở đây rồi.
”
() Con tàu dù có tan nát đi chăng nữa thì nó cũng vẫn còn những thứ có thể dùng được.
Anh lấy ra một tắm thẻ đưa cho cô nhân viên tiếp khách.
Nhân viên tiếp khách quẹt một cái, âm thanh ting ting vang lên: “Thưa anh, thật lòng xin lỗi thẻ của anh đã quá hạn rồi.
”
Lưu Phú Qúy sửng sốt sau đó sắc mặt trở nên khó coi anh đã quên mắt việc thẻ hội viên mỗi năm đều sẽ phải đóng mười vạn.
Nghe được lời của tiếp tân đám Từ Hân bọn họ cười không ngừng: “Thẻ quá hạn rồi?”
“Lưu đại tiếu ngay cả phí thẻ cũng không đóng nồi tiền mà lại còn không biết xáu hổ mà tới đây ăn cơm sao?”
“Tên béo kia tôi nói không sai chứ? Anh ngay cả cửa cũng không thể tiền vào được rồi.
”
“Anh đã phá sản rồi, lại còn làm bộ như mình là phú nhị đại tới ăn cơm nữa chứ thật đúng là kẻ hư vinh mà.
”
Lưu Phú Qúy nắm chặt nắm tay vô cùng tức giận thế nhưng cũng rất bi thương, đúng là kẻ yếu thì bị bắt nạt mà.
“Anh Phi, thật xin lỗi, vốn muốn mời anh ăn một bữa thật ngon, không ngờ…” Anh cười khổ một tiếng: “Chúng ta đổi chỗ khác đi.
”
Diệp Phi cười cười: “Không sao, cái cửa này, có thể vào.
”
Hai tiếp tân ngoài mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại toát ra sự miệt thị, cảm thấy Diệp Phi sẽ không thẻ tiền vào được.
Diệp Phi cười lạnh một tiếng, lấy cái thẻ Chu Tước đưa qua.
Hai cô nhân viên tiếp tân lộ ra sự mắt kiên nhẫn thế nhưng thấy được cái thẻ trong tay Diệp Phi lập tức bị dọa cho một trận.
Thẻ Chu Tước! Cái này giống như thấy Tống Hồng Nhan đích thân tới vậy.
Cô ta quẹt một cái lên máy quét liền nghe thấy tiếng tích vang lên, màn hình hiện lên hình một con chim tước và có tên của Diệp Phi.
Hàng thật giá