Cung nỏ và súng ống cũng theo đó mà nhắc lên, bắn lên không trung.
Sau đó, thân ảnh Diệp Phi trong tức khắc liền vung kiếm lên đi tới trước mặt một tên sát thủ.
Sắc mặt tên sát thủ thay đổi trong nháy mắt, theo bản năng mà nhắc dao lên phản kích.
“Đang…” Một âm thanh thanh thúy vang lên, một con dao găm Mã Lai trực tiếp chặt đứt con dao găm, sau đó nó lại không đâm vào cổ tên sát thủ.
Không gì có thể khiến anh ta lùi bước: “Thằng khốn!”
Tên đàn ông ánh mắt sắc bén như báo kia cũng được coi là không tồi, anh ta có gắng chịu đựng cơn đau cúi xuống nhặt khẩu súng dưới mặt đất lên.
Anh ta nỗ “đoàng” một phát về phía Diệp Phi.
“Pằng…” Hàng trăm viên đạn được bắn ra.
Tống Hồng Nhan theo bản năng mà hết lên: “Cẩn thận!”
Diệp Phi vốn có thể tránh đi thế nhưng chỉ là nếu như anh tránh đi thì Tống Hồng Nhan ở phía sau nhất định sẽ trúng đạn.
Cho nên anh cũng chỉ có thể bổ nhào về phía Tống Hồng Nhan, bắt lấy cô rồi lăn sang bên cạnh.
Diệp Phi tránh được đòn trí mạng thế nhưng lại bị bắn vào lưng ba bến viên đạn.
Vừa chạm vào máu tươi liền chảy ra.
Tống Hồng Nhan thấy Diệp Phi bị thương, tim trong nháy mắt liền run lên: “Diệp Phi…” Nếu như nói Diệp Phi đã hai lần khiến cho Thiền Thiền cải tử hồi sinh, Tống Hồng Nhan chỉ là cảm kích anh, thì hôm hôm Diệp Phi đã khiến cho Tống Hồng Nhan cảm động rồi.
Từ nhỏ cho tới lớn, ý thức của cô đều không ngững nói cho cô biết, cô phải độc lập, phải kiên cường, phải như: một người đàn ông dốc hết sức mình vào sự nghiệp.
Những năm gần đây cô đã rất xuất sắc cũng đã rất nỏi bật, thế nhưng những khổ cực trong tim cô cũng chỉ có một người biết được.
Giờ đây Tống Hồng Nhan đã cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác an toàn.
Ở trong lòng Diệp Phi khiến cô không ngừng trầm mê, tựa như có Diệp Phi cô sẽ không bao giờ sợ lạnh và nguy hiểm nữa.
So với một Tống Hồng Nhan hoa sỉ thì Diệp Phi lại đang kéo căng dây thần kinh lên,