Chương 1091:
Diệp Phi cười nhạt: “Được, cho mày mười phút.”
“Rầm!”
Chưa tới năm phút sau, cửa phòng bao lại bị người ta đạp ra, một đám đàn ông và phụ nữ sải bước vào bên trong.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên cường tráng, khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ sáng bóng như màu đồng, thân hình to lớn như sắp làm rách lớp áo gió.
Ông ta có một chiếc mũi cao, một mắt bị mù, nhưng lúc giơ tay nhấc chân đều lộ rõ vẻ bá đạo và ngang ngược.
Đó là Lôi Thiên Tuyệt.
Diệp Phi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, anh không ngờ Hàn Hiếu Trung lại có một chỗ dựa lớn như vậy.
Sau đó, anh mỉm cười rồi ngồi xuống, cầm một chai ‘Whisky vẫn chưa bị vỡ, rót một ly rồi uống một cách nhàn nhã.
“Đại ca, anh tới rồi à?”
Thấy Lôi Thiên Tuyệt đem người tới, Hàn Hiếu Trung lập tức đứng dậy nói: “Thật ngại quá, muộn như vậy rồi còn làm phiền anh”
“Nhưng em cũng hết cách rồi, một thằng nhãi lỗ mãng ỷ mình có chút tài nghệ giả mạo người của Võ Minh tới gây rối, làm bị thương mấy chục người, còn đánh Hách Liên Thanh Tuyết bị thương nữa. Thằng nhãi này hơi khó giải quyết”
“Em nghĩ vẫn nên để đại ca tới luyện tay một chút thì sẽ tốt hơn ạ”
Ông ta sải bước lên trước.
Mị Nương và đám người kia cũng gật đầu, khom lưng cúi chào.
“Chào Hội trưởng Lôi”
“Chào Hội trưởng Lôi”
“Chào ông Lôi”
Đám người kia đều nở nụ cười chào đón Lôi Thiên Tuyệt một cách cung kính.
Mị Nương và Hách Liên Thanh Tuyết cũng nhếch mép lên, liếc nhìn Diệp Phi một cái, tựa như đang nói lần này Diệp Phi chết chắc rồi.
Diệp Phi vẫn thản nhiên như không.
“Giả mạo người của Võ Minh, còn làm bị thương người của anh ư?”
Lôi Thiên Tuyệt không thèm để ý đến đám người đang cố sáp lại gần để lấy lòng mình: “Ai mà lại có lá gan lớn như vậy?”
Hàn
Mặt Lôi Thiên Tuyệt không có một chút cảm xúc nào, ông †a đi về phía Diệp Phi, cất giọng lạnh lùng: “Chàng trai, có thể hạ gục bao nhiêu người như vậy ắt hẳn thân thủ của anh cũng không tồi nhỉ? Anh là người của thế lực nào?”
“Tôi rất tò mò, rốt cuộc tại sao anh lại đến địa bàn của Võ Minh Thiên Thành, làm bị thương người của Võ Minh Thiên Thành?”
“Hôm nay, cho dù anh là ai, sau lưng anh có ai, anh cũng phải chết”
“Mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng hết cách rồi, thể diện của Võ Minh Thiên Thành không thể bị mất như vậy được”
“Tôi hỏi anh thế lực phía sau anh không phải vì tôi lo mình có chọc phải người không nên chọc vào không, mà là gì muốn truy cứu cả bọn họ nữa”
Diệp Phi cười nhạt: “Hội trưởng Lôi đang ỷ thế hiếp người sao?”
“Đúng vậy đấy, nếu không phục thì anh cứ việc phản kháng”
Lôi Thiên Tuyệt rất độc đoán: “Quay ra cho ông đây nhìn mặt!”
Mị Nương và những người khác đều khuất phục trước sự ngang ngược của ông ta.
“Kengl”
Diệp Phi lại cam chai Whisky lên rót một ly rượu lớn, còn thả vào trong đó một viên đá.
Đủ nửa ly.
Má?
Diệp Phi vẫn có thể giả vờ giả vịt được?
Mị Nương và Hách Liên Thanh Tuyết nhìn Diệp Phi với ánh mắt khinh thường.
Hàn Hiếu Trung bóp chặt ly rượu, hét lên: “Mày còn giả bộ làm gì?”
Diệp Phi cầm ly rượu, quay nửa mặt lại, đáp: “Hội trưởng Lôi muốn gặp tôi vậy sao?”