Chương 1182:
“Két…” Anh vừa nói xong, Tống Hồng Nhan run người một cái, tay lái lệch về phía phải, tông thẳng vào một con hẻm nhỏ.
Rất rõ ràng là cô ấy đã bị dọa rồi.
Xe bị quệt vào con hẻm nhỏ, xước mấy đường trên thân xe, sau đó xông thẳng đến một bức tường thì dừng lại.
Trán Tống Hồng Nhan đập mạnh vào tay lái.
Diệp Phi giật mình một cái: “Chị Nhan, chị không sao chứ?”
Tống Hồng Nhan xoa xoa đầu: “Tôi không sao.”
“Diệp Phi, tôi không cần biết là cậu thương hại tôi hay là tự chặt đường lui của cậu nhưng chỉ cần cậu đồng ý kết hôn với tôi, tôi phải đi đăng ký kết hôn với cậu”
Tống Hồng Nhan ổn định lại tâm trạng, nhìn chằm chằm Diệp Phi nói: “Tôi thích cậu là thích cậu, tôi sẽ không ra vẻ thanh cao, không giậu đổ bìm leo”
“Vì vậy tốt nhất là cậu nghĩ kỹ lại cho tôi”
“Đừng có cho tôi hy vọng rồi lại khiến tôi tuyệt vọng.”
“Tôi yêu cậu giống như cậu yêu Đường Nhược Tuyết vậy, vừa cố chấp vừa hèn mọn”“
Cậu tổn thương tôi, tôi sẽ không hận cậu nhưng tôi sẽ càng ngày càng yếu ớt”
Tống Hồng Nhan rất thẳng thắn với Diệp Phi.
Nụ cười Diệp Phi biến mất, thậm chí áp lực nồng đậm làm anh khó thở hơn.
Tình yêu của Tống Hồng Nhan rất nặng, rất nồng nhiệt, e là đời này anh không thể tránh khỏi được.
“Thôi bỏ đi, không đè ép cậu nữa, chỉ là cậu không chấp nhận tôi cũng chẳng sao”
Khuôn mặt Tống Hồng Nhan luôn bình tĩnh phút chốc thay đổi, môi nhếch lên: “Chỉ hy vọng cậu có thể quên cô ta…” Cô còn chưa dứt lời, cơ thể cô đã bị Diệp Phi kéo vào trong lòng.
Gần trong gang tấc, hơi thở của Diệp Phi phả vào mặt cô.
Quen thuộc, xa lạ, rung động.
Mi Tống Hồng Nhan rung rung, trái tim rung động, chậm rãi tới gần môi Diệp Phi.
Cô ấy đã
“Âm…” Đúng lúc này, bỗng một bóng người rơi xuống bức tường trong ngõ, ầm một tiếng, đập vào kính chắn gió của xe.
Lớp kính bằng thủy tinh bị một vật nặng đè xuống, răng rắc nứt ra, rồi loảng xoảng vỡ tan tàn.
Nhìn mà giật mình.
Diệp Phi che chở Tống Hồng Nhan theo bản năng, còn nhanh chóng lấy Ngư Trường Kiếm ra, ánh mắt sắc bén, đề phòng cao độ.
Nhưng sau đó đối phương không có hành động gì, xê dịch vài lần trên kính thủy tinh rồi thở dốc từng hơi.
Diệp Phi mở đèn trong xe lên, tập trung nhìn vào đối phương, sau đó sắc mặt anh chợt thay đổi: “Thẩm Hồng Tụ?”
Diệp Phi khẽ kêu một tiếng: “Sao cô lại ở đây?”
Anh rất bất ngờ vì gặp phải Thẩm Hồng Tụ, mà cô ta còn bị thương nặng.
Diệp Phi không buông lỏng cảnh giác, anh dẫn Tống Hồng Nhan ra khỏi xe, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh miễn cho sát thủ Hắc Y Hạng ra tập kích.
Xác nhận không có nguy hiểm xong, Diệp Phi kéo Tống Hồng Nhan ra sau rồi bước lên kiểm tra tình trạng của Thẩm Hồng Tụ.
Trúng độc, bị trúng hai phát đạn, người đang chảy máu, tình huống nguy cấp.
Diệp Phi nhặt một cành cây lên chọc chọc vào người Thẩm Hồng Tụ.
“Vù….” Gần như là lúc Diệp Phi vừa chạm vào người cô, Thẩm Hồng Tụ đã kêu lên một tiếng.
Tiếp đó dùng sức vỗ vào kính canh gió một cái, cả người lăn lông lốc từ trên xe xuống.