Chương 1196:
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Uông Thanh Vũ vừa uống nước thuốc vừa nói cảm ơn Diệp Phi: “Nếu như hôm nay không phải có anh ra tay thì chắc chắn công ty đã bị bọn họ đập nát rồi, chưa đến hai ngày sẽ bị phá sản dẹp tiệm”
Cô ta cẩn thận thưởng thức mùi vị cay đắng của nước thuốc, thật ra cô ta vẫn rất mâu thuẫn với thuốc.
Tuy nhiên nước thuốc do Diệp Phi chế biến lại khiến cô ta cảm thấy như ăn phải đường mật, vô cùng hưởng thụ.
Diệp Phi ngồi đối diện Uông Thanh Vũ cười nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa bạn bè với nhau, lúc này mà không giúp thì còn đợi lúc nào nữa chứ?”
“Cho dù như thế nào đi nữa, tôi cũng nợ ơn anh rồi”
Uông Thanh Vũ thản nhiên khẽ cười: “Y thật của anh lợi hại như vậy, nếu không chỉ bằng cứ đến công ty tôi làm phó tổng giám đốc kiêm bác sĩ đi?”
“Tổng giám đốc Uông đừng nói đùa, tôi chỉ là một người bác sĩ ở quê nhà mà thôi, làm sao có thể ngồi được chức phó tổng giám đốc chứ”
Diệp Phi khẽ cười từ chối lời yêu cầu này: “Hơn nữa, với bản lĩnh của nhà họ Uông thì chỉ với một câu nói đã có thể hóa giải nguy cơ rồi, có tôi giúp đỡ hay không hoàn toàn không quan trọng.”
“Tôi sẽ không bảo nhà họ Uông giúp đỡ mình, nhà họ Uông cũng sẽ không xen vào chuyện công việc của tôi”
Gương mặt Uông Thanh Vũ hiện lên chút chế giêu: “Thậm chí nhà họ Uông còn hận không thể khiến công ty tôi phá sản đấy”
Diệp Phi hơi sững sờ: “Cô là con cháu của nhà họ Uông, làm sao Uông Thị lại hy vọng cô gặp chuyện được chứ?”
“Hai năm trước, tôi từ nước ngoài trở về đây, nhà họ Uông muốn tôi gả cho một vương tử làm vương phi nhưng mà tôi thà chết cũng kiên quyết không làm vật hy sinh của gia tộc”
Uông Thanh Vũ dựa vào ghế ngồi khẽ cười: “Tôi nói với bọn họ, tôi phải có cuộc sống của riêng mình, giá trị của tôi cao gấp mười lần cái đám hỏi chính trị kia”
“Vì vậy, gia tộc và tôi đã quyết định một thỏa thuận.”
“Bọn họ cho tôi cơ hội để thể hiện, trong vòng hai năm, nếu như không dựa vào quan hệ với Uông Thị mà có thể làm nên sự nghiệp thì bọn họ sẽ để tôi được tự do”
“Nếu như tôi không có bất kỳ thành tựu nào hoặc là không đạt
“Tôi đã đồng ý với bọn họ, vì vậy đã sang lại công ty này”
“Tôi vừa lên đảm nhiệm thì nhà họ Uông lập tức thông báo công ty này và Uông Thị có bất hòa, còn không cho tôi sử dụng tất cả những thứ thuộc về nhà họ Uông nữa”
Ánh mắt cô ta khẽ hiện lên chút chế giễu: “Bọn họ hận không thể khiến tôi phá sản sớm một chút, làm sao lại ủng hộ cho công ty rượu Thanh Vũ chứ”
“Thì ra là như vậy”
Diệp Phi khẽ gật đầu, sau đó nhìn khắp bốn phía: “Công ty này làm cũng không tệ, nếu như cô muốn hoàn thành mục tiêu cũng không khó lắm đâu: “Lúc tôi lên đảm nhiệm, tài sản công ty chỉ có năm mươi triệu mà thôi, ngoài ra còn thiếu nợ một trăm triệu”
Uông Thanh Vũ lại khẽ thở dài: “Bây giờ tài sản công ty đã lên đến một trăm triệu rồi, chỉ còn thiếu nợ mỗi năm mươi triệu mà thôi”
Diệp Phi mở miệng khen: “Rất tốt mà, cô đã kiếm được một trăm triệu rồi, còn khiến công ty mở rộng quy mô ra gấp đôi nữa”
“Nhưng mà gia tộc muốn tôi đạt đến giá trị tài sản là một tỷ trong vòng hai năm Uông Thanh Vũ cười khổ: “Bây giờ tổng giá trị tài sản chỉ có năm mươi triệu mà thôi, cách một tỷ còn rất xa”
Diệp Phi hỏi một câu: “Còn dư lại bao nhiêu thời gian?”
Uông Thanh Vũ chỉ ngón tay lên đồng hồ điện tử ở vách tường.
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy phía trên đã được đánh dấu một trăm lẻ tám ngày.
Anh kinh ngạc lên tiếng: “Chỉ còn lại ba tháng?”
Uông Thanh Vũ cười nhẹ: “Không sai, thời gian ít như vậy đấy”
“Anh nói xem, gia đình tôi đối xử với tôi như vậy, tôi có nên tìm bọn họ cầu cứu không?”
“Vì thế hôm nay anh thay tôi hóa giải nguy cơ, hoàn toàn chính là đã cho tôi một cơ hội để sống lại”