Chương 1211:
“Chúng tôi cũng không có giao tình gì với cậu.”
Vị bác sĩ nữ kia gác chân lên, cất giọng đầy giễu cợt: “Cậu tên là Diệp Phi đúng không? Hiện giờ yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản”
“Thứ nhất, tăng tiền lương gấp ba, số lượng khách mỗi ngày chỉ giới hạn trong năm mươi người, nếu vượt quá năm mươi người chúng tôi sẽ thu 80% phí khám bệnh.”
“Thứ hai, mỗi mỗi người đều có một nửa quyền nắm cổ phần. Y quán này do tám người chúng tôi chống đỡ, yêu cầu một nửa quyền nắm cổ phần là điều rất bình thường”
“Thứ ba, cậu là người ngoài ngành, cậu không được tham gia vào quyền quản lý. Những sự vụ hàng ngày sẽ do chúng tôi xử lý, cuối năm cậu chỉ cần tham gia vào việc chia lợi nhuận là được rồi”
Hoa Yên Vũ hít một ngụm khí lạnh, đây là hút máu người rồi còn gì.
Nếu đồng ý với yêu cầu của bọn họ, mỗi năm số tiền mà y quán kiếm được đa phần đều bị họ lấy mất, hơn nữa còn hoàn toàn mất đi quyền quản lý.
“Nếu cậu đồng ý, chúng tôi sẽ tiếp tục bán mạng vì tiền”
“Nếu cậu không đồng ý, bây giờ chúng tôi sẽ từ chức, sau đó liên thủ mở một phòng khám đối diện Thanh Phong Đường”
Trác Phong Nhã cũng nhàn nhạt nói: “Tôi cho cậu một giờ để suy nghĩ, sau khi suy nghĩ kỹ rồi thì nói cho chúng tôi biết đáp án”
“Ép cung sao?”
Nghe thấy đám người Trác Phong Nhã yêu cầu, Diệp Phi cũng từ chối cho ý kiến: “Uy phong thật lớn nhỉ”
Diệp Phi tò mò hỏi: “Có phải các người đã già rồi nên không nhìn rõ tình hình không?”
“Diệp Phi, đừng ăn nói hàm hồ”
Bác sĩ Sơn Dương Hồ cười lạnh một tiếng: “Sảng khoái một chút đi, một là đồng ý với yêu cầu của chúng tôi, hai là tự cậu chơi một mình”
Thời gian dần dần trôi qua, danh tiếng cũng từ từ tăng cao hơn. Tám bác sĩ lớn cứ cảm thấy bản thân mình rất tài giỏi, cũng cho rằng Thanh Phong Đường nhờ có bọn họ nên tiếng tăm mới được như ngày hôm nay.
Một khi bọn họ rời khỏi y quán thì danh tiếng của Thanh Phong Đường nhất định tan nát.
“Chàng trai trẻ tuổi, cậu vẫn nên mau chóng đồng ý đi”
“Chúng tôi khám bệnh là nhờ có đám người của bác sĩ Trác, nếu như bọn họ
“Đúng vậy, ông Hoa không xem mạch, đám người của bác sĩ Trác lại rời đi, Thanh Phong Đường còn có giá trị gì chứ?”
“Không có đám người bác sĩ Trác thì y quán này tâm khoảng ba ngày là thất bại rồi”
Không đợi Diệp Phi mở miệng, một loạt bệnh nhân đã kêu lên, rối rít bảo anh thỏa hiệp với bọn người của Trác Phong Nhã.
Đám người Trác Phong Nhã đều khoanh tay ôm ngực, ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Phi. Một thằng nhóc còn chưa dứt sữa, làm sao dám hô to gọi nhỏ với bọn họ như vậy chứ?
“Nhanh chóng đồng ý hả?”
Diệp Phi không nói tiếng nào mà chỉ khẽ cười, ngón tay giơ ra phía trước: “Các người thật sự đã xem trọng địa vị của mình quá rồi đấy”
“Những năm gần đây, không phải các người nâng đỡ Thanh Phong Đường mà chính là Thanh Phong Đường nâng đỡ các người.”
“Không có các người thì Thanh Phong Đường vẫn sẽ là y quán đứng đầu Long Đô”
“Mà không có Thanh Phong Đường, thì tám vị bác sĩ lớn như các người không hề các gì đám đầu đường xó chợ cả”
“Trên thực tế các người đã sớm quên đi suy nghĩ thuở ban đầu rồi, làm bác sĩ mà lại không có y đức. Những chuyện bàn luận trong miệng các người, chỉ sợ không phải là chữa bệnh cứu người mà tất cả đều là y thuật làm tiền”
“Các người muốn chữa bệnh cho những người nhà giàu để kiếm thật nhiều tiền cũng không sao cả, nhưng mà các người cũng không nên qua loa lấy lệ với những bệnh nhân bình thường đến Thanh Phong Đường khám bệnh như thế”
“Một nghìn tệ đã là số tiền không nhỏ đối với nhiều người rồi, kết quả các người không ai muốn lo cả”
Diệp Phi đi ra khỏi quây, quét mắt nhìn đám người Trác Phong Nhã rồi nói: “Các người hy vọng muốn có thành tựu xa vời như ông Hoa nhưng lại không có chút y đức nào của ông Hoa cả, như vậy có xứng làm bác sĩ không?”