Chương 1214:
Đường Phong Hoa vô cùng thất vọng, đang định rời khỏi thì nghe có người lên tiếng nên khẽ ngoảnh đầu lại.
“Diệp Phi?”
Cô ấy nhìn thấy Diệp Phi thì mặt biến sắc, tiếp đó thì cúi gắm đầu xuống, đi nhanh về phía cửa.
Cây gậy thọt đi liên tục, dáng vẻ rất gấp gáp.
“Chị cả, chị làm gì mà vừa thấy tôi đã bỏ đi chứ?”
Diệp Phi vội đuổi theo rồi kéo Đường Phong Hoa đứng lại bên ngoài cửa: “Chị đang tìm việc sao?”
Anh biết từ khi sau khi anh cứu được đôi chân của Đường Phong Hoa và còn để Hàn Kiếm Phong lên kế hoạch xây dựng công ty trà thảo mộc thì thái độ của đôi vợ chồng này đối với anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Vì vậy bây giờ khi Diệp Phi nhìn thấy cô ấy lẩn tránh mình thì trong lòng lại thấy hơi thắc mắc.
Đường Phong Hoa cúi đầu không trả lời, chỉ là vẻ mặt rất buồn bã và bối rối dường như cô ấy không muốn để Diệp Phi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình.
Diệp Phi trêu một câu: “Chị lẩn tránh tôi như vậy, trừ phi chị cũng cảm thấy là tôi muốn giết Lâm Thu Linh?”
“Không, không… Đường Phong Hoa nghe xong câu nói đó thì giật mình, vội vẫy tay, hét lên: “Diệp Phi, anh không nên nghĩ như vậy, trước giờ tôi chưa từng cho rằng anh muốn giết Lâm Thu Linh.”
“Mặc dù tôi không ở hiện trường nhưng tôi biết, anh chắc chắn không muốn giết bà ấy, nếu không thì anh chỉ cần sao nhãng việc tìm bà ấy vài ngày thì bà ấy cũng có thể mất mạng rồi”
“Hơn nữa, nếu như anh thật sự muốn Lâm Thu Linh chết thì lúc ở Trung Hải đã có rất nhiều cơ hội, việc gì phải chờ đến bây giờ chứ?”
“Chỉ dựa vào việc anh chịu đựng sự khó chịu của chúng tôi trong suốt một năm mà vẫn hết lòng hết dạ giúp đỡ nhà họ.
Đường thì tôi cũng biết được cậu sẽ không mượn dao giết người, lấy mạng của Lâm Thu Linh”
“Anh cũng sẽ không lừa dối Nhược Tuyết, nhất định là Lâm Thu Linh đã hãm hại anh, còn về việc anh đâm nhát
“Bà ấy muốn chia rẽ anh và Nhược Tuyết, muốn gán ghép.
Nhược Tuyết và Uông Kiều Sở”
Ánh mắt của Đường Phong Hoa lộ rõ sự tin tưởng đối với Diệp Phi: “Vì vậy trước giờ tôi chưa từng xem anh là hung thủ”
Diệp Phi nghe thấy vậy thì hơi ngây người ra.
Anh từng cứu Đường Phong Hoa nên việc Đường Phong Hoa thân thiện với anh là chuyện thường tình.
Nhưng anh đâm Lâm Thu Linh một dao trước sự chứng kiến của mọi người, đến Đường Nhược Tuyết cũng cho rằng anh muốn giết Lâm Thu Linh mà Đường Phong Hoa lại tin tưởng anh đến như vậy làm anh có chút bất ngờ.
Hơn nữa, đột nhiên anh phát hiện ra cách Đường Phong Hoa xưng hô với Lâm Thu Linh, cô ấy không còn gọi mẹ nữa mà lại gọi thẳng tên.
Chuyện này làm Diệp Phi ngẩng đầu lên, hỏi: “Chị cả, phải chăng đã có chuyện gì xảy ra rồi?”
Đường Phong Hoa cười gượng rồi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi tin cậu, Diệp Phi… Ừm, mà thôi, tôi đi trước đây”
Cô ấy nói xong thì chống gậy định rời khỏi đó.
“Đợi đã!”
Diệp Phi lại cản cô ấy lại: “Chị cả, không phải chị nên ở nhà họ Đường để dưỡng thương sao?”
“Sao lại chạy ra ngoài tìm việc làm?”
Anh còn khẽ liếc nhìn Đường Phong Hoa một cái, suy ngẫm xem sao cô ấy lại dùng đến nạn.
Sau đó anh đoán chắc do hai chân của cô ấy vẫn chưa lành hẳn nên dùng nạn sẽ tiện chống đỡ cho cơ thể hơn.
Đường Phong Hoa lúng túng đáp: “Tôi rảnh rỗi quá không chịu nổi nên muốn tìm chút việc để làm”
“Chân của chị vẫn chưa khỏi hẳn, sao có thể rãnh rỗi không chịu nỗi được chứ?”
Diệp Phi lại gạn hỏi: “Hơn nữa, Đường Nhược Tuyết nắm giữ rất nhiều dự án, chị muốn có việc để làm chẳng phải là chuyện rất đơn giản sao?”