Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1217


trước sau

Chương 1217:

“Im miệng!”

“Chị còn nói tốt cho anh ta sao?”

Đường Nhược Tuyết thô bạo cắt ngang lời của Đường Phong Hoa: “Có phải chị đã bị anh ta tẩy não tẩy đến não úng rồi không?”

“Anh ta tận tay đâm nhát dao đó, chính miệng anh ta thừa nhận đã mượn dao giết người, còn có gì đáng để thanh minh nữa?”

“Chính là chị, bây giờ chị cũng bị anh ta tẩy não rồi, không chỉ dám thách thức em mà đến mẹ chị cũng không gọi lại gọi thẳng tên”

“Chẳng phải là anh ta đang muốn cho nhà họ Đường loạn hết lên sao?”

Cô nhìn Diệp Phi hằm hằm: “Lấy chị cả ra làm con cờ, Diệp Phi, anh đúng thật là không từ thủ đoạn nào”

“Nhược Tuyết, em không thể nói Diệp Phi như vậy!”

Ánh mắt Đường Thanh Hoa trở nên kiên định, cô ấy chống gậy đứng ra phía trước: “Đến bây giờ mà em vẫn chưa rõ Diệp Phi là người thế nào sao?”

“Đến chị, đến Hàn Kiếm Phong mà cậu ấy cũng có thể lấy đức báo oán thì sao cậu ấy có thể không từ thủ đoạn với em và Lâm Thu Linh chứ?”

“Hơn nữa, dù Diệp Phi có lỗi với tất cả mọi người thì cậu ấy cũng không có lỗi với em”

“Không có cậu ấy thì công ty Thiên Đường có thể vượt qua khó khăn sao?”

“Không có cậu ấy thì em có thể trở thành người đứng đầu phòng mười ba chi Đường Môn sao?”

“Không có cậu ấy thì em có thể lấy được núi Vân Đỉnh chỉ với hai tỷ sao?”

Giọng của cô ấy cũng vô hình chung nâng cao lên: “Em như vậy là không biết tốt xấu!”

“Em đã từng nói, em nợ anh ta nhưng không có nghĩa là anh ta có thể làm hại đến người nhà của em”

Đường Nhược Tuyết là loại người kiêu ngạo đến cực độ, còn rất thích thể diện, cô bị Diệp Phi và chị mình giáo huấn như vậy thì tâm trạng lập tức bùng nổ: “Những gì tôi nợ anh thì tôi nhất định sẽ trả lại cho anh”

Cô hổ thẹn đến mức nổi đóa lên: “Đường Nhược Tuyết tôi không phải người vong ơn phụ nghĩa, nhưng cũng không phải người mà anh có thể tùy ý giãm đạp”

Mỗi ngày cô đều phải

tốn tâm sức, bán mạng vì nhà họ Đường, còn phải ứng phó với sự giày vò của bà mẹ cực phẩm, bây giờ Diệp Phi và chị cả lại nhét thêm sự bực bội cho cô làm †âm trạng cô xấu đến cực điểm.

Diệp Phi lạnh lùng nói: “Đường Nhược Tuyết, em có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

“Tôi nói chuyện thế nào thì liên quan gì đến anh?”

Đường Nhược Tuyết lại nhìn sang Đường Phong Hoa, đùng đùng hét lên: “Em hỏi lại chị một lần cuối cùng, chị có cùng em về viện điều dưỡng không?”

“Nếu chị không đi với em thì sau này cũng không cần phải về nhà họ Đường nữa, cút đi được bao xa thì cút”

Hôm nay cô khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vòng xoáy với Diệp Phi, kết quả lại vì Đường Phong Hoa mà phải tranh chấp với anh. Cô giận cá chém thớt, đến Đường Phong Hoa cũng nhìn không vừa mắt.

Đường Phong Hoa nói với giọng điềm tĩnh: “Chị không về nữa đâu.”

“Được, được, không uổng là chị ruột của em, chung tay với người ngoài để chọc tức em”

Đường Nhược Tuyết tức giận cười: “Được, sau này chị đừng trở về nhà họ Đường nữa, cũng xem như không có đứa em như em nữa”

“Đường Nhược Tuyết, sao em lại kích động chị cả như vậy chứ?”

“Em không thể lý trí một chút sao?”

Diệp Phi nhớ đến những sóng gió ở công ty Thanh Vũ: “Còn nữa, anh nhắc nhở em”

“Công ty rượu của Đường Thị, công ty do Lâm Tam Cô và Lâm Thất Di nắm giữ đang gây sóng gió, em cẩn thận điều tra đi”

Anh nhắc nhở thêm một câu: “Tránh việc đem đến rắc rối cho bản thân và nhà họ Đường”

“Tôi không cần anh quản, không cần anh nhắc nhở, tôi cũng tin Tam Cô bọn họ sẽ không làm chuyện gì bậy bạ”

Đường Nhược Tuyết hoàn toàn bất chấ “Diệp Phi, anh đừng mơ đến việc gây chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi, tôi sẽ không nghe thêm dù chỉ là nửa câu”

“Dù có xảy ra chuyện thật thì tôi cũng sẽ không đến cầu cứu anh”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện