Chương 1221:
Cô gái đeo mặt nạ thấp giọng trả lời: “Đối phương đánh phủ đầu, giết chết một nửa số người nhưng không giết chúng tôi mà giữ lại chúng tôi để báo tin cho anh”
“Diệp Phi đó… thật đúng là ngoài dự đoán của tôi.”
Đầu kia điện thoại cảm thán, sau đó chuyển chủ đề: “Diệp Phi kêu các cô truyền lời gì?”
“Người giết nhóm Ngô Câu không phải là Diệp Phi mà là ông già tàn phế Diệp Trấn Đông của Diệp Đường, ông ta đã khôi phục thân thủ.”
Cô gái đeo mặt nạ do dự mở miệng: “Ông ta muốn chúng tôi nói lại rằng ai nhận thưởng diệt Diệp Phi thì người đó hãy tự chặt đi một tay, nếu không ông ta sẽ tiến vào Trụ sở chính của Hắc Y Hạng”
“Cái gì?”
Đột nhiên Hợi Trư nâng giọng lên: “Đông Vương khỏi rồi…”
Lần đầu tiên cảm xúc của anh ta dao động.
“Diệp Phi, nghe nói con tiếp nhận Thanh Phong Đường của ông Hoa hả?”
Lúc sát thủ Hắc Y Hạng đang báo cáo thì Diệp Trấn Đông đang bận lau sạch kiếm rồi tiếp tục trò chuyện việc nhà với Diệp Phi: “Làm ăn tốt chứ?”
“Mới tiếp nhận mấy ngày trước”
Diệp Phi ngừng suy tư về Diệp Trấn Đông rồi nở nụ cười, mở miệng nói: “Nhưng tám bác sĩ kia đều đã bị tôi đuổi đi”
Tiếp đó anh lại nói rất đơn giản: “Bây giờ tôi tương đương với quân sư trụ cột, ngay cả người làm việc vặt cũng không tuyển được chứ đừng nói gì đến làm ăn tốt.”
“Nhưng cũng tốt, vậy thì tôi có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi vài ngày, nếu không một khi hiệu thuốc làm ăn được thì tôi lại phải bận tối mày tối mặt”
Nếu như không vì đắn đo về Hoa Yên Vũ và Đường Phong Hoa thì Diệp Phi vẫn hy vọng trước cửa Thanh Phong Đường có thể giăng lưới bắt chim.
“Bác sĩ nhân từ.”
Diệp Trấn Đông lại càng yêu thích Diệp Phi: “Diệp Phi, người như con rất hiếm thấy”
Ông ta lo Diệp Phi mất đi hai mươi năm giáo dục tinh anh mà dính vào mấy việc xấu xa ở trong xã hội, nhưng bây giờ xem ra nhân phẩm của Diệp Phi hoàn toàn vượt qua kiểm tra.
Điều này làm cho ông ta hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không cần
Diệp Phi xua tay: “Cảm ơn chú Đông đã khen”
“Đúng rồi, Diệp Phi à, lúc ông Hoa đóng cửa tu luyện có dặn dò chú một chuyện mà thiếu chút nữa chú đã quên nói cho con biết”
Đột nhiên Diệp Trấn Đông võ đầu nhớ ra một chuyện, sau đó lấy một tờ giấy từ sườn bánh xe phụ ra đưa cho Diệp Phi: “Cuộc thi Trung Y giành cup Hoa Đà năm năm một lần sẽ cử hành tranh tài ở các huyện vào tuần sau”
Ông ta lại bổ sung: “Ông Hoa đã đăng kí cho con, đến lúc đó con nhớ dự thi.”
Diệp Phi không khỏi sửng sốt: “Cuộc thi Trung Y?”
“Ông Hoa đang làm gì vậy? Tôi mà còn cần đi tham gia cuộc thi Trung Y2”
Anh dở khóc dở cười: “Vậy không phải là kêu tôi đi ăn hiếp người ta sao, hơn nữa cuộc thi đó cũng không có ý nghĩa gì với tôi cả.”
Trong suy nghĩ của Diệp Phi, cho dù là Trung Y hay là Tây Y đi nữa mà có thể cứu người thì đó chính là y thuật tốt, cho nên nếu như không phải là bất đắc dĩ thì anh rất ít khi đi so y thuật với người khác.
Bây giờ đột nhiên Hoa Thanh Phong kêu Diệp Phi tham gia cái gì mà cúp Hoa Đà trong khi Diệp Phi hoàn toàn không biết làm vậy có tác dụng gì.
“Ông Hoa nói một là để cho con xem thử bản thân mình có thể đi bao xa và kích thích hứng thú y thuật của con”
Diệp Trấn Đông đã đoán được phản ứng của Diệp Phi nên võ mu bàn tay anh, cười nói: “Hai là hi vọng con có thể giành được chức vô địch để tạo danh tiếng cho chính mình”
“Nếu như đứng nhất thì sẽ không có ai nói con đổi nghề giữa chừng, cũng không ai nói con là lang băm nữa”
“Cúp vô địch Hoa Đà không chỉ là có một chỗ ngồi ở trong giới y học mà còn có cơ hội trở thành nhân tài quốc gia”
Ông ta cổ vũ Diệp Phi: “Diệp Phi, chú cảm thấy con có thể thử một lần”