Chương 1232:
Cao Tử Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến giờ bắt đầu cười khẩy: “Không, là thứ không có não mới đúng ấy! Tôi lăn lộn ngoài xã hội này bao năm nay, lần đầu tiên nhìn thấy một người không có não thế này”
“Ý mày là mày có đủ tư cách để giãm đạp lên đầu tao ấy hả?”
Lô Bản Hỉ xoa gương mặt đau đớn, nụ cười trở nên lạnh lẽo và sắc bén hơn bao giờ hết.
Diệp Phi gật đầu: “Giãm anh chẳng khác gì giãm một con chó thôi mà”
Giám đốc Lô Bản Hỉ mở miệng nhìn Đường Kỳ Kỳ: “Đường Kỳ Kỳ, cô có chắc là bạn cô không có vấn đề gì về đầu óc không?”
Hắn ta quát Diệp Phi thật to: “Mày giãm thử bố mày xem coi nào?”
Bọn Cao Tử Nguyệt che miệng cười khẽ, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Phi quá cuồng vọng tự cao tự đại.
Diệp Phi không nói những lời vô nghĩa với bọn họ, anh lấy điện thoại di động ra nhấn một dãy số: “Tôi muốn giãm lên đầu giám đốc Lô Bản Hi, lập tức đuổi việc anh ta cho tôi ngay lập tức…”
Thấy Diệp Phi gọi điện thoại như một vị thần, bọn Lô Bản Hỉ đứng đó cười nhạo không ngớt.
Cao Tử Nguyệt cũng thế hiện sự khinh bỉ, lấy điện thoại ra gọi bừa một dãy số thôi là đuổi việc được Lô Bản Hỉ ăn hết cả hắc bạch lưỡng đạo á?
Đùa với nhau thì cũng vừa vừa thôi.
Cô ta ở Thanh Vũ tập đoàn bao nhiêu năm nay rồi vẫn không biết người nào có máu mặt đến thế đâu.
Đường Kỳ Kỳ cũng ngượng ngùng xấu hổ, không phải cô ta không tin tưởng Diệp Phi nhưng cô ấy cảm thấy việc này có vẻ hoang đường.
Từ khi nào tay Diệp Phi đã với vào tới tập đoàn Thanh Vũ rồi?
Có thể dễ dàng đuổi việc một quản lý cấp cao như Lô Bản H”?
Sau đó cô ấy cười khổ, Lô Bản Hỉ có chết hay bị đuổi việc không thì cô ấy không biết nhưng ngành sản xuất rượu của Đường Môn thì chắc chắn là thất bại rồi.
“Ranh con, tao cho mày thời gian để chờ mày đuổi việc †ao được đấy”
Có thể thấy Lô Bản Hỉ muốn chống mắt lên chờ Diệp Phi bị khinh bỉ, hắn ta vừa xoa má vừa nhếch môi cười: “Để tao xem mày lấy cái gì tới đây chơi với tao”
Hắn châm một điếu xì gà nhìn về phía Đường Kỳ Kỳ: “Ban đầu tôi cảm thấy em
Từ giờ trở đi, tôi không chỉ khiến tổng giám đốc Thanh Vũ đẩy sản nghiệp rượu của Đường Môn vào chỗ chết, mà còn có thể kêu gọi Hiệp hội Đông y chống lại công ty dược nhà họ Đường. Thậm chí tôi còn vận dụng các mối quan hệ khiến cho công ty dược Bách Hoa đuổi việc cô. Các cười cứ chờ gặp xui xẻo đi. Bố mày không ra oai thì chúng mày tưởng bố mày là mèo bệnh hả”
Lời này khiến cho bọn Cao Tử Nguyệt đều dùng ánh mắt nhìn vui sướng khi người gặp họa nhìn Đường Kỳ Kỳ.
Hôm nay qua đi, sản nghiệp rượu của Đường Môn hoàn toàn bị đóng băng, cũng tiêu tùng hết thật rồi.
Nếu không cẩn thận ấy à, có khi mấy ngày nữa Đường Kỳ Kỳ sẽ biến thành đồ chơi bị người ta giãm lên ấy chứ.
Suy cho và thì Lô Bản Hỉ cũng ăn hết cả hắc bạch lưỡng đạo.
Diệp Phi nắm chặt tay Đường Kỳ Kỳ ý bảo cô ấy cứ an tâm: “Yên tâm, người xui xẻo đó cũng không phải là em đâu”
“Rầm!” Đúng lúc này, cửa chính phòng tiệc lại bị người đẩy ra một lần nữa, lại là hơn mười người có cả nam lãn nữ khí chất hơn người.
Đi ở phía trước chính xác là Uông Thanh Vũ.
Khác với hình tượng dịu dàng mềm mại trước mặt Diệp Phi, đêm nay Uông Thanh Vũ lạnh lếo và sắc bén hơn rất nhiều, gương mặt tươi cười là thế nhưng không hề vui vẻ tí nào.
“Tổng giám đốc Thanh Vũ, cô đã đến rồi đấy à?” Lô Bản Hỉ không để ý nửa bên mặt sưng đỏ, cố gắng gượng cười vui vẻ ra chào đón niềm nở: “Đến đúng lúc lắm, có một thằng khốn kiếp đến buổi tiệc chúc mừng của chúng ta gây chuyện thị phi này”
Bọn Cao Tử Nguyệt cũng gật đầu: “Chào tổng giám đốc Thanh Vũ”
“Bốp!” Uông Thanh Vũ đi tới từng bước, vung thẳng một bạt tai vào mặt Lô Bản Hỉ.
“Bốp!” Âm thanh giòn tan, Lô Bản Hỉ hét lên thật to lui về phía sau, hai má lại sưng lên thêm vài phần.