Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1240


trước sau

Chương 1240:

“Nói mấy lời nhảm nhí thế nhỉ, lão già ấy đã chất mất xác rồi! Nhiều người ở đây như vậy mà ai cũng thấy, làm sao có chuyện sống lại cơ chứ?”

“Nếu không sống được thì tại sao thằng ranh con này vẫn còn đòi cứu người về?”

“Tôi cảm thấy cậu ta đang kéo dài thời gian suy nghĩ biện pháp để chơi xấu, nói không chừng đã gọi sẵn người tới rồi, đang chờ người ta tới nơi cứu mình đấy”

Khi Diệp Phi bắt đầu dùng “Cửu Cung Hoàn Dương” để châm cứu cho ông ấy thì mọi người thấy thế lập tức xì xào bàn tán, cả đám đều không tin Diệp Phi có thể cứu người sống từ cõi chết.

Bọn người nhà tên cao to vạm vỡ cũng trừng lớn hai mắt, họ cũng không tin Diệp Phi có thể cứu được người chết.

Hoa Yên Vũ nói khẽ một câu: “Diệp Phi, tôi đã muốn báo cảnh sát rồi, anh không cầi “Đi, bốc một thang thuốc rửa ruột cho ông ấy”

Diệp Phi hơi nghiêng đầu nói với Hoa Yên Vũ, sau đó lại cầm lấy bộ ngân châm thứ hai, động tác liền mạch lưu loát thực hiện “Tứ Tượng Giải Độc”.

Từng cây châm được kim xuống đã kích thích các chức năng trong cơ thể của ông cụ gầy ôm, để cơ thể ấy bắt đầu tìm lại chút sức sống trong tình trạng nguy kịch.

Diệp Phi bận rộn đủ điều, anh còn bóp miệng để xem trong miệng ông ấy.

“Răng rắc!” Chờ Hoa Yên Vũ bưng một chén thuốc tới thì Diệp Phi đột nhiên giơ tay nhổ một chiếc răng nanh của ông cụ gầy ốm và nhanh chóng đổ chén thuốc nước vào trong.

“A!” Thuốc vừa mới xuống bụng thì cơ thể ông cụ chợt run lên, vùng vậy ói thẳng về phía đám người cao to vạm vỡ.

Ông ấy nôn thẳng vào người vào mặt bọn họ Nhếch nhác và chật vật không sao tả nổi.

“Á!” Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé!

“Xác chết vùng dậy?”

“Sống lại rồi ư? Ông ấy sống lại thật rồi”

“Quá thần kỳ, cứu người chết sống lại! Cậu bác sĩ trẻ này đúng là thần y”

Tất cả mọi người giật mình thốt lên, bọn họ nghĩ mãi cũng không thể ngờ được rằng ông cụ gầy nhom đó có thể sống lại thật.

Ói hết nước thuốc ra xong thì ông ấy bắt đầu ngơ ngác nhìn…

“Bố của nhà anh chị đã được cứu sống rồi đấy”

Diệp Phi đứng dậy đi về phía đám người đó và anh bước tới đá một cú vào tên

cao to vạm vỡ nọ: “Tiếp theo đây là tới phiên các người cho tôi một lời giải thích rồi”

“Đưa một ông cụ bị ung thư gan thời kì cuối, cả hai thận bị hoại tử và chỉ còn sống được nửa tháng sống đến phòng khám này chữa trị, còn để cho ông ấy cắn nát thuốc độc trong răng nanh khi đang chữa trị để chết lại đây… Rốt cuộc ai đã cử các người đến đây?” Anh đứng trên cao nhìn xuống nhìn tên cao to vạm vỡ nọ.

Ông cụ gầy khô ôm yếu này chỉ là một quân cờ của đám người này, bắt ông ấy dùng cái mạng còn nửa tháng cuối cùng để khiến phòng khám không còn đất dung thân, may là ông cụ do dự khi đứng trước mặt cái chết nên mới không cắn hết độc trong răng.

Nếu không khi gói thuốc độc vỡ tan trước đó thì ông cụ này đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, phòng khám cũng sẽ đóng cửa.

“Tôi… Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả…” Tên cao to vạm vỡ cố gắng phản bác: “Bố tôi bị ung thư gan thời kì cuối thì làm sao? Cả hai thận bị hoại tử thì làm sao? Ai quy định ông ấy không thể tới nơi này chữa trị cơ chứ?”

“Ông ấy gặp chuyện bất trắc là do các người làm ăn sống nhăn chẳng biết chữa bệnh, đừng lôi ba cái thứ độc điếc gì vào đây…” Thế nhưng lời phản bác của hẳn yếu ớt và chẳng có tí thuyết phục nào.

Người bình thường vừa nghe tới ung thư gan thời kì cuối đến phòng khám chữa trị thì biết ngay cái tên cao to đầu óc như quả nho này tới đây để gây chuyện.

Diệp Phi quay đầu nhìn về phía ông cụ gầy “Anh ta thu mua ông với cái giá năm triệu đồng hay là mười triệu đồng?”

“Không nhiều đến vậy đâu”” Ông cụ gầy yếu vẫn còn mơ màng: “Chỉ có một triệu thôi: Tên cao to vạm vỡ tức giận: “Lão già này đừng nói bậy!”

“Bác bỏ cũng vô dụng thơi.”

“Chờ cảnh sát đến đây điều tra lại thân phận của các người kỹ càng rồi lại kiểm tra tài khoản ngân hàng linh tỉnh là biết quan hệ của các người rồi chứ gì đâu mà căng”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện