Chương 1275:
Thành viên của Trương Thị cực kì bất ngờ khi thấy bệnh nhân giúp Diệp Phi, có vẻ như họ không ngờ anh lại được nhiều người yêu thích như thế.
Nhưng bọn họ phản ứng lại rất nhanh, nói rằng Diệp Phi thuê người, hôm nay nhất định phải phá hủy phòng khám này để báo thù cho Trương Huyền.
Hai bên ở ngoài cửa giằng co cực kì hùng hổ đẩy tới đẩy lui.
Có rất nhiều nhân viên truyền thông thấy vậy bèn quay và chụp hình lại, còn phát sóng trực tiếp sự kiện âm ï trước cửa Kim Chi Lâm và hấp dẫn được kha khá người xem.
Rất nhiều bệnh nhân từng đến đây khám đều chạy tới hỗ trợ.
Mới đó mà ngoài cửa Kim Chi Lâm đã tụ tập năm sáu trăm người.
Hơn ba trăm bệnh nhân chống lại hai trăm người bên Trương Thị khiến xe chạy trên đường đều không đi được, ép tổ dân phố phải chạy tới ngăn cản.
Nhưng không cần biết bọn họ khuyên nhủ thế nào thì bên Trương Thị vẫn không chịu đi, cũng chẳng muốn ngồi xuống bàn chuyện, chỉ thích đứng ngoài cửa phòng khám hò hét.
Có thể thấy bọn họ muốn phá chuyện này ra cho to, dồn Diệp Phi vào đường cùng và tạo áp lực cho Dương Hồng Tinh.
“Trả thù cho cậu Trương Huyền, phá hủy phòng khám”
“Nợ máu trả bằng máu, mọi người mau xông lên với tôi nào”
Cũng ngay lúc này, mấy người trông có vẻ bình thường lẫn vào trong đám thành viên Trương Thị.
Bọn họ vừa hò hét phá hủy phòng khám vừa dụ dỗ mọi người đánh vào bên trong.
Có người còn vọt tới trước đẩy một bệnh nhân khiến tình huống ngày càng trở nên rối loạn.
“Soạt soạt soạt!” Khi người của ủy ban nhân dân khuyên nhủ miệng đắng lưỡi khô thì mấy người kia đột nhiên nhảy ra, cầm mấy cái bình thủy tinh ném vào trong phòng khám.
“Xoang!” Bình thủy tinh đập vào tường rồi nhanh chóng vỡ thành từng mảnh nhỏ, lửa nhanh chóng bốc lên thật cao, khói đen nghỉ ngút.
Ngọn lửa lớn dần và lan ra khiến mọi người cảm nhận hơi nóng.
Hai bên phòng khám đã hóa thành biển lửa.
Có mấy người bị dính đốm lửa khiến quần áo họ bắt đầu bốc lửa lên.
Sau đó có một cái bình thủy tỉnh khác được ném lên trời và nổ mạnh.
“Cháy! Cháy rồi! Mau dập lửa đi!”
“Bọn họ muốn thiêu cháy người, chạy thôi.”
“Nhà họ Trương coi trời bằng vung rồi, dám đốt lửa phóng hỏa trước mặt mọi người”
Tiếng hét to
Người Trương Thị đều giật mình hoảng hốt, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng luì về phía sau.
Mấy chục cán bộ nghe tin nên tới thấy thế lập tức đen mặt, nhanh chóng tóm hết người của Trương Thị lại rồi bắt đầu hỏi cung.
Tụ tập nhiều người đến trước cửa phòng khám ra oai thì chẳng vấn đề gì, nhưng đánh người phóng hỏa thì tình hình sẽ khác.
Đó là hành vi phạm tội nghiêm trọng…
Chẳng mấy chốc đã có mấy chiếc BMW thong thả chạy tới trước cửa Trương Thị.
Vườn hoa Trương Thị trắng tinh khôi, hai bên có rất nhiều vòng hoa và những lời phúng điếu, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Thấy có xe lại xuất hiện, một bảo vệ quấn băng vải trắng trên cánh tay lạnh mặt ngăn lại: “Nhà đang có tang, người không liên quan thì mời về”
Cửa sổ chiếc xe BMW được kéo xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của Đường Nhược Tuyết: “Thông báo với Trương Hào khôn tôi là Đường Nhược Tuyết, ta tìm ông ấy để bàn một việc!”
Mười phút sau, Đường Nhược Tuyết đi vào vườn hoa nhà họ Trương.
Cô để vệ sĩ của mình ngoài linh đường và thay một đôi giày trắng bước vào trong.
Trương Thị sắp xếp riêng một căn phòng trống, bầu không khí bên trong cực kì áp lực.
Tro tàn bay phấp phới trên không trung, khói lửa không bao giờ tắt, cả quầy lạnh đặt ở ngay giữa khiến cả linh đường có bầu không khí kì dị không nói nên lời, âm u đáng sợ.
Nhưng thứ còn đáng sợ hơn cả linh đường chính là gương mặt hung hãn giấu bên trong bóng đêm.
Mỗi một nếp nhăn trên mắt ông ta đều chất chứa sự đau đớn, khổ sở và buồn bà, ánh mắt trừng trừng lên như ác ma.