Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1304


trước sau

Chương 1304:

“Tôi bảo tên đó cút đi thật xa, còn gọi bảo vệ đuổi gã ra ngoài nhưng mấy anh bảo vệ tới lại bị một tên mặt sẹo đuổi đi thật xa”

“Tôi thấy tình huống không ổn nên định đi, Quy Điền lại rải bột phấn ra, đầu óc tôi lập tức choáng váng, cả người khong6 còn tí sức nào, cả nói cũng không nói nên lời. Sau đó bọn họ đỡ tôi đi…” Ánh mắt cô ấy lóe lên vẻ tức giận cầm ly nước âm lên uống mấy ngụm lớn, hận không thể xé Quy Điền và Thanh Mộc thành ngàn mảnh, nếu tối nay Diệp Phi không xuất hiện thì chắc trong sạch đời con gái đã mất rồi.

“Tên khốn kiếp.” Diệp Phi híp mắt lại: “Đáng chết nhất là có người còn hỗ trợ chúng làm xăng làm bậy, cô có quen biết với đám mặt sẹo đó không?”

“Không biết, nhưng có vẻ cũng khá là máu mặt” Uông Thanh Vũ thở dài : “Quán rượu này có người sau lưng, bảo vệ cụng trâu bò như thế nhưng thấy tên mặt sẹo thì lập tức hóa thành chuột nhất”

Diệp Phi lên tiếng: “Ngọn núi sau lưng bọn họ là nhà họ Trịnh, tôi cứ tưởng là cô quen biết gì đó chứ?”

“Người nhà họ Trịnh?” Uông Thanh Vũ thoáng sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Thẻo nào lại làm chó săn cho Quy Điền, thì ra là người nhà họ Trịnh, nói không chừng là cậu ba Trịnh Tuấn Khanh hoặc là cô năm Trịnh Tương Tư. Nhà họ Trịnh chỉ có hai người họ là thân thiết với đám người nước ngoài thôi.”

Uông Thanh Vũ cực kì tức giận: “Khốn kiếp thật, bọn họ dám đụng đến cả tôi, tôi nhất định phải tìm bọn họ hỏi cho rõ ràng.”

Diệp Phi cong môi cười rồi chỉ về phía Quy Điền: “Tôi đánh gã lưng Quy Điền, còn đánh năm người bị thường, vì không muốn bị bọn họ âm thầm trả thù nên tôi để lại số phòng cho bọn họ rồi, chắc là năm phút sáu phút nữa bọn họ sẽ lao tới, cô có muốn về trước không?”

Trong khi nói chuyện thì anh mở một chai bia ra uống ừng ực chờ đợi đáp án của Uông Thanh Vũ.

“Nếu đi thì cùng đi, anh không đi tôi cũng không đi nốt.”

Uông Thanh Vũ cực kì kiên quyết: “Hơn nữa, cũng chưa chac71 là tôi sợ bọn họ đâu.”

Cô ấy không muốn gây chuyện nhưng không có nghĩa là cô ấy sợ phải đối đầu với bọn họ, sau đó, cô ấy lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Ánh mắt Diệp Phi hiền hiền: “Yên tâm, có tôi ở đây thì cô sẽ không sao đâu.”

Bấy giờ, một căn phòng bao xa hoa trên lầu, tên mặt sẹo cố gắng lết chân về rồi mở cửa.

Sau đó mặt sẹo thở hồng hộc di chuyển đến trước sô pha.

Trên sô pha là một thanh niên tóc trăng và một người phụ nữ áo đỏ.

Thanh niên tóc trắng cao ráo, mũi cao dong dỏng, ánh mắt lấp lánh ý cười nhưng vẫn

lạnh lẽo như con rắn độc, nhìn là biết không phải hàng dễ chơi.

Cô gái áo đỏ trông chừng hơn hai mươi tuổi, mặt trái xoan, miệng anh đào với dáng người lung linh, hai chân thẳng tắp, không mang tất chân nhưng vẫn xinh đẹp gợi cảm.

Thanh niên tóc trắng, một đứa con cưng được yêu thương của Huyết Y Môn, Thanh Mộc.

Cô gái áo đỏ, cô năm nhà họ Trịnh, Trịnh Tương Tư.

Thấy đám mặt sẹo bị thương nặng, Trịnh Tương Tư không lên tiếng, cả vẻ mặt cũng chẳng có tí thay đổi gì, vẫn thoải mái uống rượu như thế người bị thương không phải là người của cô ta.

“Thưa cô chủ, chúng tôi bị một thằng khốn kiếp đánh lén…”

Tên mặt sẹo nhanh chóng nói: “Nó chẳng những đánh chúng tôi bị thương còn cướp con ả đàn bà kia đi, để lại số phòng cho cô chủ nói có bản lĩnh thì tới đó giết nó.”

Gã ta tóm tắt chuyện vừa xảy ra lúc nãy rồi nhanh chóng tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói là Diệp Phi đánh lén để giữ lại cho mình chút mặt mũi.

“Anh Quy Điền cũng bị bọn họ bắt đi mất, lưng đã gãy”

Cuối cùng, gã vất vả nói: “Cô Tương Tư, cái thằng đó nó hống hách quá”

Nghe thế, tất cả vệ sĩ trong phòng đều tròn mắt hoảng hốt, bọn hị không thể tưởng tượng nổi tên nào bị úng não dám tra tay với người nhà họ Trịnh như thế.

Còn đánh khách quý Quy Điền của nhà họ Trịnh, Tên đánh người đó tiêu rồi, cả những người và thế lực sau lưng tên đó cũng tiang rồi.

Nghe cấp dưới báo thế, Thanh Mộc híp mắt lại: “Có nói cho tên đó biết tên chúng tôi không?”

Mặt sẹo vội vàng gật đầu: “Tôi nói chúng tôi là người nhà họ Trịnh, anh Quy Điền là người của Huyết Y Môn nhưng nó hoàn toàn không thèm quan tâm tới, còn nói nó sẽ xử hết.”

Thanh Mộc lập tức nổi giận, thế nhưng cơn tức đó nhanh chóng biến mắt.

Hắn ta hận không thể giết chết Diệp Phi nhưng biết chuyện này không cần đến mình phải ra tay.

Chắc là Trịnh Tương Tư còn nổi điên hơn cả hắn ta, suy cho cùng hắn ta cũng là khách, chủ nhà bảo vệ khách nhưng không xong thì người mất mặt chính là cô ta.

Thế nên hắn ta chỉ cười cười: “Cũng khá hay ho, thế nhưng chuyện này cũng khá bình thường, Huyết Y Môn chưa có chỗ đứng ở Long Đô nên bị người ta xem thường là chuyện dễ hiểu. Nếu không trước đó hội trưởng Lăng đã không để mạng lại Nam Lăng”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện