Hư ảnh nằm lại lên người Thiến Thiến.
Diệp Phi duỗi tay trái ra, Ngọc Sinh Tử gắn chặt vào đầu Thiến Thiến, không để cho cô có cơ hội hồn phách chia lìa.
Túi mật thủng, gan tổn thương, ổ bụng xuất huyết nghiêm trọng.
Năng lượng của đá Sinh Tử không đủ để hồi phục, nhưng có thể giúp cho cửu cung sống trở lại thoát khỏi nguy hiểm.
Đây cũng chính là điều mà Diệp Phi lo lắng, một mảnh bạch có thể chữa trị hồn phách nhưng không thể giúp Thiến Thiến vượt qua nguy hiểm.
Diệp Phi chỉ có thể phát huy kỹ thuật y học mình học được buổi sáng.
Nhìn thấy Diệp Phi làm như vậy, Tôn Thánh Thủ rất tức giận.
“Người hỗn láo này là ai?”
“Cậu đang làm gì với Thiến Thiến vậy?”
“Cậu không biết Thiến Thiến đã chết rồi hay sao?”
“Cậu dày vò thi thể của cô bé làm gì?”
Tuổi nhỏ như vậy mà chết, đã rất đau lòng và đáng tiếc rồi, nhưng Diệp Phi đánh tới đánh lui thi thể, nhất định chính là diệt tuyệt nhân tính.
Tôn Thánh Thủ tức giận xông lên ngăn Diệp Phi.
Lúc đó chính là thời khắc quan trọng nhất, Diệp Phi không thể dừng tay được, cánh tay liền run lên, quăng Tôn Thánh Thủ đi.
Tôn thánh lảo đảo lùi về phía sau, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Diệp Phi lấy từ trong người ra một chiếc kim châm bạc.
“Thái Cực thần châm” thức thứ nhất, cửu cung hoàn dương.
Diệp Phi niệm các huyệt vị bách hội, phong trì, thiên xu, sau đó đem khử trùng kim châm bạc rồi từ từ chọc vào.
Mỗi một cái châm đâm vào, đều có một vệt trắng loé lên rồi lại biến mất ngay lập tức, không hề đi vào thân thể Thiến Thiến.
Theo mạch mà Diệp Phi châm, trên người Thiến Thiến xuất hiện chín Cung Cách.
Cung cách không ngừng lan ra, theo mạch châm kết thành một khối.
Cơ thể tái nhợt của Thiến Thiến bỗng hồng hào trở lại.
Cảm giác này thật giống như mặt trời xua tan đi màn đêm.
Tôn Thánh đang muốn nhào tới đẩy Diệp Phi ra, nhưng thấy như vậy liền ngừng lại.
Vẻ mặt khiếp sợ.
“Bệnh nhân chết rồi, còn lấy kim ra đâm họ? Cậu coi mình là thần tiên hay sao?”
“Còn dám đẩy Tôn Thánh Thủ, mau lôi ra, mau lôi ra!”
Tầm nhìn của nhân viên y tế bị Tôn Thánh và Diệp Phi che mất nên không hề nhìn thấy sự thần kỳ, nên nhao nhao đòi đánh giết Diệp Phi.
“Diệp Phi, anh có biết mình đang làm gì không?”
Đường Nhược Tuyết chen vào vội vàng nói: “Mau đi ra, anh không phải bác sĩ, đừng làm phiền bác sĩ cứu người”.
Cô không hiểu Diệp Phi bị loạn dây thần kinh nào rồi, một người nấu ăn lại đi cứu người, thật là nực cười.
Hơn nữa đây lại là con gái của Tống Hồng Nhan, nếu như cô ta mà tức giận thì Diệp Phi có mười mạng cũng không đủ để đền.
Xem ra, do sự hiểu lầm lúc sáng đã làm cho Diệp Phi mất đi lý trí.
Người đàn ông này, cứ có chút chuyện là tìm đến cái chết, sao không trưởng thành lên đi chứ.
Mười mấy nhân viên y tế xắn tay áo xông vào.
“Tống tiểu thư, ngăn bọn họ lại”.
Diệp Phi nói với Tống Hồng Nhan: “Cho tôi năm phút tôi sẽ trả Thiến Thiến cho cô”.
“Dù sao cũng chết rồi, còn có thể tệ hơn sao?”
Tống Hồng Nhan vốn đã rất đau lòng, bị Diệp Phi nói cho tỉnh lại.
Nếu như trước đây, cô chắc chắn sẽ không tin con mình còn có thể cứu được, nhưng ngày hôm qua việc chữa trị đã cho cô ấy hy vọng.
Diệp Phi có thể tạo nên kỳ tích.
“Để Diệp huynh đệ cứu người”
Tống Hồng Nhan bi thương mặt cười vẻ lạnh lùng, hét lớn ngăn cản nhân viên y tế: “Mấy người không cứu được hãy để Diệp huynh đệ tới chữa”.
Tuy Tống Hồng Nhan là một người phụ nữ và cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Vừa nói các nhân viên y tế liền dừng tay.
“Tống tổng, người lý trí một chút có được không?”
Một người bác sĩ nói lớn: “Con gái của cô đã chết rồi, người cũng không cần để cho cậu ta dày vò nữa, để cho cô ấy đi đi”.
Một bác sĩ nữ cũng đau lòng lên tiếng: “Không được, phải báo cảnh sát, phải báo cảnh sát, để cảnh sát bắt chúng lại”.
Họ hầu hết đều là bố mẹ, họ thật sự không đành lòng để Diệp Phi làm như vậy với Thiến Thiến.
Các nhân viên y tế lùi lại phía sau, lấy cửa chặn lại đề phòng Diệp Phi trốn mất.
Đường Nhược Tuyết cũng nói với Tống Hồng Nhan: “Tống tổng, Diệp Phi là chồng tôi, anh ấy không biết gì về y thuật cả, cô đừng để anh ấy làm càn”.
Tống Hồng Nhan cười nói: “Tôi tin tưởng anh ấy”.
“Tống tổng” – Đường Nhược Tuyết bị chặn không nói được lời nào, sao Tống Hồng Nhan lại không phân biệt được tốt