Chương 1326:
Điện thoại bị cúp máy trong tích tắc, sau đó là một hồi âm báo bận.
Thử gọi lại, quả nhiên vẫn không liên lạc được.
Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chu Kim Hạo nhìn cũng ngây người ra.. nhưng anh ta cũng được coi là một người thông minh, rất nhanh đã hiểu ra đó là do sự ảnh hưởng của Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết đã nói trước cho anh ta biết, việc Chu Tĩnh Nhi cúp điện thoại không liên lạc được, và hàng loạt thay đổi trong công ty khiến anh ta phải thừa nhận sự lợi hại của Diệp Phi, anh ta vô cùng kinh ngạc nhìn tên nhóc trước mặt, không ngờ rằng, Diệp Phi lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.
Sau đó, anh ta nhìn Diệp Phi khó khăn mở lời: “Người anh em, tôi xin lỗi, là tôi không biết, là tôi mắt mù không biết nhìn người”
“Vừa rồi tôi đã đắc tội với anh, tôi xin lỗi anh và cả chủ tịch Đường”
“Tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ chủ tịch Đường giải quyết miễn phí rắc rối của gia đình bệnh nhân”
“Xin anh giơ tay đánh khẽ, cho tôi một cơ hội: Anh ta bày ra dáng vẻ thỏa hiệp, cũng tự mình hài lòng đúng chỗ.
Lời xin lỗi của Chu Kim Hạo khiến nhiều nữ thư ký phải che miệng cảm thán, không ai ngờ được rằng tất cả do chính Diệp Phi làm ra.
Một cú điện thoại khiến truyền thông Hắc Tinh có nền tảng vững chắc như thế cũng phải quỳ gối, đây quả là quá khó tin rồi.
Hai má họ nóng bừng.
Diệp Phi vẫn bất động: “Tôi đã nói rồi, quỳ xuống, xin lỗi, chặt một ngón tay”
Khóe miệng Chu Kim Hạo không ngừng mấp máy: “Người anh em à, tôi thật sự đã làm sai rồi, nhưng anh cũng không nên chặt đứt ngón tay tôi như vậy chứ?”
“Dám đến đây tống tiền, anh phải trả giá”
Diệp Phi ánh mắt bình tĩnh như mặt nước: “Bằng lòng chịu phạt hay không, là chuyện của anh”
“Xử phạt như thế nào, là việc của tôi…”
Xử phạt như thế nào, là chuyện của tôi… tên khốn này quá hung hăng càn quấy rối.
Vài nữ thư ký ánh mắt hốt hoảng nhìn Diệp Phi.
Làm thế nào cũng thật khó tin, Diệp Phi lại dám bức ép Chu Kim Hạo như thế này, hơn nữa còn dọa những người sau sợ đến thở không ra hơi.
Chu Kim Hạo cũng hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chằm Diệp Phi, muốn hất cái bàn trà nhỏ rồi rời đi.
Nhưng trona
Đường Nhược Tuyết khẽ mím môi, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
Chu Kim Hạo ho khan một tiếng: “Người anh em à, ở Long Đô tôi cũng có thể coi là người có máu mặt, anh không thể giơ tay đánh khẽ giữ lại cho tôi mé chút thể diện sao?”
Anh ta cố gắng muốn giữ lại một chút tôn nghiêm.
Diệp Phi chẳng thèm nói đúng sai: “Thể diện của anh, đối với tôi có sự liên quan gì sao?”
Chu Kim Hạo: “…” Đây không phải là một chút thể diện cũng không cho sac “Được rồi, tôi đồng ý”
“Chủ tịch Đường, tôi xin lỗi!”
Chu Kim Hạo quỳ trên mặt đất và cúi đầu xin lỗi Đường Nhược Tuyết.
Tiếp theo anh ta lại nghiến răng, cầm lấy con dao rọc giấy sắc nhọn, dùng một nhát cắt đứt một ngón tay út.
Chu Kim Hạo, người đang chịu đau đớn thống khổ cực độ, ngay cả tiếng than khóc cũng không dám phát ra.
Anh ta chỉ có thể giữ lấy ngón tay bị đứt lìa của mình.
Ngược lại, một số nữ thư ký lại bị dọa kêu lên đầy sợ hãi.
Chu Kim Hạo ném con dao rọc giấy lên bàn nhỏ uống trà: “Đã đủ chưa?”
“Nhìn thấy trên người anh có chút gan dạ, lần này sẽ tôi cho tha cho anh một mạng”
Ánh mắt Diệp Phi lạnh nhạt nhìn đối phương: “Nếu anh muốn rời đi, tôi cũn không ngăn cản, chỉ cần anh có thể gánh chịu hậu quả là được”
Đường Nhược Tuyết khẽ mím môi, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
Chu Kim Hạo ho khan một tiếng: “Người anh em à, ở Long Đô tôi cũng có thể coi là người có máu mặt, anh không thể giơ tay đánh khẽ giữ lại cho tôi mé chút thể diện sao?”
Anh ta cố gắng muốn giữ lại một chút tôn nghiêm.
Diệp Phi chẳng thèm nói đúng sai: “Thể diện của anh, đối với tôi có sự liên quan gì sao?”