Chương 1347:
Đường Nhược Tuyết phản bác lại sự giễu cợt của Diệp Phi, sau đó không nhịn được hôn lên đôi môi đẫm máu của anh… Đầu Diệp Phi trở nên trống rỗng.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Đường Nhược Tuyên hôn anh, nhưng đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được tình cảm.
Trái tim người con gái này đang lặng lẽ thay đổi.
Nhìn thấy hai người thân mật như vậy, Cao Tịnh chạy tới vừa mất mát vừa vui mừng, ngăn không cho nhân viên y tế đi qua.
“Không xong rồi, không xong rồi”
Đúng lúc này, Lâm Thất Di được người ôm đầu giúp đỡ, hoảng sợ hét lên với Đường Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, mẹ con vẫn còn đang ở phòng họp tâng ba”
“Cái gì?”
“Mẹ em vẫn ở trên đó?”
“Không phải đi cùng dì Lâm sao?”
Đường Nhược Tuyết và Cao Tịnh đã bị sốc khi nghe những lời đó, cùng nhau nhìn Lâm Thất Di.
Diệp Phi sửng sốt một lúc, sau đó rất nhanh hiểu chuyện.
Chiều nay, Lâm Thất Di trước tiên đã lôi kéo Lâm Thu Linh đến đây, hy vọng dùng Lâm Thu Linh gây áp lực với Đường Nhược Tuyết để bà ta có cơ hội tham gia dự án mới.
Đường Nhược Tuyết nhớ tới lời khuyên của Diệp Phi, kiên quyết không cho Lâm Thất Di tham gia, vì vậy hai bên cãi nhau.
Lâm Thu Linh vừa khóc vừa nháo đòi treo cổ tự tử.
Đường Nhược Tuyết mặc kệ, trực tiếp đi lên lâu bảy hóng gió giải sầu, Lâm Thất Di và Lâm Thu Linh ở trong phòng họp trên lầu ba uống trà.
Khi xảy ra hỏa hoạn lớn, bởi vì tiếng nổ kinh hoàng, lan truyền cực nhanh Lâm Thất Di khi đi ra ngoài kiểm tra tình hình, cũng sợ hãi liền chạy theo mọi người.
Khi bà ta chạy xuống mặt đất, mới nhớ ra rằng Lâm Thu Linh vẫn còn ở trong phòng họp.
Bà ta nhìn thấy Diệp Phi lao lên, định gọi anh đến cứu Lâm thu Linh, nhưng bà ta đã bị cái xô nhựa rơi trúng làm cho choáng váng mãi mới tỉnh dậy.
“Thất
Đường Nhược Tuyên không nhịn được tát vào mặt Lâm Thiển, quát lớn: “Bà đem mẹ tôi qua để tranh giành quyền lực, đến thời khắc mấu chốt lại bỏ mặc bà ấy. Bà còn là người sao?”
€ô quay đầu nhìn tòa nhà văn phòng ám khói đen, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vọng…
Mặc dù Cao Tịnh và những người khác đã tổ chức chữa cháy nhưng không ảnh hưởng nhiều đến ngọn lửa, cả tòa nhà vẫn đang cháy.
Lâm Thu Linh vẫn ở trong đó, sống chết không rõ “Nhược Tuyết, tôi Thất Di của cô, là bề trên của cô, là người cô có thể đánh sao?”
Lâm Thất Di bấu chặt má cô, giận dữ hét lên: “Tôi bỏ mẹ cô để chạy đi. Đó hoàn toàn là bản năng của con người, và nó không phải như những gì cô nghĩ”
“Hơn nữa mẹ của cô ngồi xe lăn, tôi làm sao có thể đưa bà ấy đi xuống?”
“Có thể không những không đưa được bà ấy ra ngoài, đến cả tôi cũng chìm trong biển lửa”
“Và cô cũng phải chịu trách nhiệm về việc này. Nếu cô sớm đồng ý thì tôi đã về nhà với mẹ cô rồi, làm sao có thể vẫn ở nơi tồi tàn này chứ?”
Lâm Thất Di cãi: “Nếu mẹ cô xảy ra chuyện, cô sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm”
“Bà…” Đường Nhược Tuyết tức giận muốn nói gì đó, nhưng lại bị Diệp Phi kìm lại: “Nhược Tuyết, đừng cãi nhau với bà ta, lãng phí thời gian”
Diệp Phi nhìn những tòa nhà chìm trong biển lửa: “Việc cấp bách nhất là giải cứu Lâm Thu Linh”
Đường Nhược Tuyết quay đầu nhìn Cao Tịnh: “Tại sao xe cứu hỏa còn chưa tới?”
“Tôi đã gọi cho họ rồi, họ đã đến cùng cảnh sát, nhưng họ đã bị chặn bởi một chiếc Audi màu đen dừng ngẫu nhiên ở ngã tư”