Chương 1371:
Ông ta thể hiện sự lịch sự, nho nhã nói tiếp: “Đến lúc đó tôi sẽ cảm ơn ông Trịnh thật đàng hoàng, còn có cô Trịnh đây nữa”
Lúc nói đến cô Trịnh, ánh mắt của ông ta lại liếc nhìn cặp đùi của Trịnh Tư Nguyệt, hơi thở toát ra có vài phần nóng rực.
“Được rồi, tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp ông!”
Trịnh Tư Nguyệt bắt gặp ánh mắt rực lửa của Aoki Taro, chú cô đã dặn dò trước rằng làm việc phải thật sự chu đáo, bảo mình đến để xoay chuyển sự tức giận của nhà họ Aoki đối với nhà họ Trịnh.
“Tôi cũng thay nhà họ Trịnh nói một câu…” Cô bắt tay Aoki Taro nói: “Nhà họ Aoki cũng là bạn cũ của nhà họ Trịnh”
“ÂI úng lúc này, một chiếc xe dã đột nhiên lao vào cửa, trực tiếp đâm vào cửa lớn, đâm văng hai người trẻ tuổi Dương Quốc, khí thế cao ngút đi thẳng tới chỗ linh đường.
Một số người đàn ông Dương Quốc nhìn thấy điều này đã gào hét lên, nhao nhao bước lên phía trước để ngăn lại nhưng đều bị hất tung lên một cách vô tình.
Một người ngã ra xa hơn mười mét, ngã trên cầu thang, máu tươi phun ra.
Aoki Taro vô cùng tức giận nói: “Là ai đến đây gây rối?”
Trịnh Tương tư cũng căng thẳng, trong tay cầm một khẩu súng.
Diệp Phi đạp cửa xe, mang theo một người nữa bước ra ngoài.
Vài võ sĩ người Dương Quốc gào thét lên một tiếng, rút thanh đao võ sĩ ra, sau đó xông thẳng đến.
Bất kể đối phương là ai, dám đến đây gây rối, đều giết không thương tiếc.
“Bịch” Thân thể Diệp Phi linh hoạt tránh đi, lân nữa tung chân trái ra, đá bay ba võ sĩ của Dương Quốc.
Sau đó, anh nhặt một thanh kiếm samurai và nói với tất cả mọi người: “Con chó già Aoki, cút
“Diệp Phi?”
Nhìn thấy kẻ tông người chính là Diệp Phi, lại dám gọi Aoki đạo nhân là con chó già, thù mới hận cũ lập tức khiến cho người Dương Quốc xúc động phẫn nộ.
Một tiếng gầm lên, hàng chục người ào ào chạy tới vây quanh anh.
Dao súng san sát nhìn Diệp Phi chằm chằm.
“Diệp Phil”
Aoki Taro có chút ngớ người, sau đó tức giận nói: “Cậu giết chết em trai tôi, còn dám tự tiện xông vào linh đường, làm bị thương các anh em của tôi, chửi mắng bố tôi, cậu có tin hay không, ta sẽ giết chết cậu ngay tại chỗ?”
Anh ta làm sao mà ngờ được rằng, nhà họ Aoki vẫn chưa đến trả thù Diệp Phi, mà Diệp Phi lại tự tìm đến tận cửa, thật sự là ức hiếp người quá đáng mà.
Mấy chục người Dương Quốc gào thét như cắt huyết gà, bọn họ có thể lao tới bóp chết Diệp Phi bất cứ lúc nào.
Trịnh Tư Nguyệt cũng nhẹ giọng quát mắng: “Diệp Phi, giết Aoki, phá hoại linh đường, thật sự không ai có thể trừng trị được ngươi?”
“Giết Aoki?”
Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Hung thủ ở đây, hỏi thử anh ta, ai thật sự đã giết Aoki Saburo”
Anh ném người trong tay xuống đất…
Thương Lang đeo mặt nạ của Diệp Phi ngã xuống đất, hơi thở hổn hển kèm theo một làn sóng tuyệt vọng.
Vài người từ Dương Quốc bước lên trước để xem xét, theo phản xạ có điều kiện thấp giọng hét lên: “Diệp Phi?”
Aoki Taro cũng thò đầu nhìn sang, thấy khuôn mặt đó lập tức đồng tử ngưng tụ.
Quá giống, quá giống.