Chương 1409:
Trịnh Càn Khôn gật đầu liên tục: “Đừng lo lắng, sẽ không có lần sau”
Trịnh Càn Khôn lại khiêm tốn như vậy trước mặt Diệp Phi sao?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Cốc Oanh không nhịn được: “Ông Trịnh, ông là một gia chủ gia tộc giàu có, nhưng lại bảo cháu trai mình làm tài xế cho một bác sĩ quèn, như vậy có hơi không thích hợp…”
Mấy người phụ nữ đi cùng cũng gật đầu tương tự, không thể chấp nhận việc Diệp Phi vượt mặt Trịnh Tuấn Khanh.
“Bà Dương, mong bà hãy tôn trọng anh Diệp!”
Trịnh Càn Khôn không hài lòng mà trả lời.
“Bác sĩ Diệp là khách quý của nhà họ Trịnh. Mong bà đừng khinh thường bừa bãi. Bà còn chưa đủ tư cách”
“Hơn nữa, mấy người đừng mơ dương oai trước mặt cậu Diệp. Bắt đầu từ hôm nay, kinh doanh của cậu ấy là việc của Trịnh Tuấn Khanh, và cũng là việc của nhà họ Trịnh.”
“Các người cứ liệu mà cư xử!”
Nói xong, ông ta lên xe cùng vài người thân cận rời đi, chỉ để lại một chiếc Hummer và Trịnh Tuấn Khanh.
Không đủ tư cách?
Bị Trịnh Càn Khôn dạy dỗ một cách vô lý như vậy, sắc mặt mấy người Cốc Oanh rất khó coi, đôi mắt của họ lóe lên sự tức giận.
Nhưng bà ta không dám nói gì, bà ta liếc nhìn Diệp Phi rồi quay người rời đi.
Động thái ban đầu để trấn áp Diệp Phi cũng bị hủy bỏ.
Không nói đến việc nhà họ Trịnh rất tôn trọng Diệp Phi, cho dù Trịnh Tuấn Khanh có ở đây thì bọn họ cũng không dám ra oai.
Rất chật vật.
Nửa giờ sau, mấy người Cốc Oanh xuất hiện tại bệnh viện Bác Ái và đến trước cửa khu Dương Thiên Tuyết.
Lúc này, Dương Hồng Tinh và Dương Kiếm Hùng cũng vội vàng xuất hiện, theo sau là Dược Thắng Hàn và các nhân viên y
Cốc Oanh vội vàng theo chồng và họ vào trong.
Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! “Ưm, ưm, ưm…”
Lúc này trên giường bệnh, Dương Thiên Tuyết đang nhắm mắt lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt, ngón tay theo bản năng nắm chặt ga giường, rất đau.
Cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy hoàn toàn, nhưng cô ấy đã có ý thức, và vì điều này, cô ấy bắt đầu chịu đựng cơn đau xé đến tận xương tủy của vết thương.
“Thiên Tuyết, Thiên Tuyết, đừng sợ, bố đến rồi…”
Dương Hồng Tinh bước tới với vẻ mặt lo lắng, nắm lấy tay con gái mình, không cần biết cô có nghe thấy hay không, ông thì thâm trong đau đớn.
“Thiên Tuyết, con sẽ ổn thôi, chắc chẳn con sẽ khỏi bệnh”
“Bác sĩ Đỗ, kê cho con bé một liều thuốc giảm đau do ông Dược để lại đi”
Dương Hồng Tinh nhìn cảnh sống còn hơn chết của Dương Thiên Tuyết, không thể không nói với một bác sĩ trung niên: “Con gái tôi chịu đau đớn quá mức rồi”
Người được gọi là bác sĩ Đỗ khẽ lắc đầu.
“Không thể tiếp tục dùng thuốc nữa, ông Dược đã từng dặn dò tôi rồi. Tám tiếng dùng một viên, hiện tại mới qua ba tiếng từ lần trước dùng thuốc, nếu tiếp tục dùng sẽ xảy ra chuyện”
Viên thuốc giảm đau do Dược Thắng Hàn để lại có thể tồn tại trong tám giờ, Dương Thiên Tuyết mới dùng được ba tiếng đã mất tác dụng, chỉ có thể nói là bệnh tình quá nghiêm trọng.