Hắn ta định mang Diệp Phi về trước, sau đó để một vài người của mình mang Đường Nhược Tuyết về sau.
Diệp Phi bị mười mấy người đưa lên xe.
Chiếc xe phóng đi.
Gương mặt Lưu Phú Quý và Trần Tiểu Nguyệt thống khổ.
Dương Kiếm Hùng ho và nôn ra một ngụm máu, đầy tức giận.
Anh ta lấy điện thoại ra: “Tất cả tập hợp.
”
Ba mươi phút sau, căn cứ An ninh Thanh Sơn.
Căn cứ này nằm ở ngoại ô Trung Hải, dưới núi Phượng Hoàng, có tường cao, lưới điện và đèn pha, ai không biết thì nghĩ đây là nhà tù bình thường.
Trên thực tế, công ty Thanh Sơn này cũng tham gia rất nhiều hoạt động kinh doanh ngoài lề, áp tải, phá dỡ đất đai, ăn chặn và đòi nợ, chỉ cần có tiền là Mạnh Đại Quân đều làm.
Khi Diệp Phi bị đám người Lôi Thiên Báo đẩy ra khỏi xe, anh vẫn mơ hồ nhìn thấy mười mấy người đang quỳ trên sân tập, nam có nữ, vừa khóc vừa hoảng sợ.
Có vẻ là người nhà nợ nần, cũng như hộ đỉnh… “Nhìn cái gì, đi…”
Sau khi Lôi Thiên Báo để thủ hạ xử lý vết thương trên – cánh tay, đã đích thân đẩy Diệp Phi vào một tòa nhà ký túc.
Khí thế hùng hổ.
Lúc ở trên xe, hắn ta tự mình còng tay Diệp Phi, không sợ: Diệp Phi đột nhiên lấy mạng nhỏ của hắn ta.
Căn phòng cuối tòa ký túc thoáng rộng rộng khoảng 300m2, ngoại trừ thân tượng Quan Công bằng vàng, còn có một số kiếm, súng, gậy gộc và roi dài.
Khi Diệp Phi bước vào, phát hiện bên trong có hơn chục người đàn ông đang đợi mình.
Mạnh Giang Nam cùng Tư Đồ Tĩnh cũng có mặt.
Bọn họ một bên quạt mát, một bên cay nghiệt nhìn Diệp Phi, làm ra vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Hai người bị thương vốn dĩ đang ở bệnh viện điều trị, nhưng khi nghe tin Lôi Thiên Báo đã bắt được Diệp Phi, dù sao họ cũng phải đến xem xét.
Sự đau khổ thậm chí là cái chết của Diệp Phi chính là liều thuốc tốt nhất cho họ, nếu không tận mắt chứng kiến Diệp Phi bị hủy diệt, bọ họ sẽ ám ảnh một đời.
Mạnh Giang Nam mang theo Tư Đồ Tĩnh bên mình, bọn họ là