Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1545


trước sau

Chương 1545:

Anh lúc nào cũng như vậy, chẳng muốn làm gì cả càng không muốn nhúng tay vào chuyện bên ngoài quá nhiều bạo Thái Linh Chỉ và Ảnh Tử càng thêm nể phục anh hơn. Một người chỉ biết hỉ sinh bỏ ra công sức chứ không quan tâm đến việc ai sẽ báo đáp mình sau này, đáng để họ giao phó cả đời.

“À phải rồi hội trưởng Phi, còn một chuyện nữa, tôi nghĩ cần phải nói cho anh biết”

Thái Linh Chỉ đột nl gặp phải một vài rắc nhớ ra một chuyện: “Gần đây Đường Nhược Tuyết Năm giờ chiều, mặt trời lặn, tại tập đoàn Nhược Tuyết.

Hai chiếc xe công vụ hộ tống một chiếc BMW màu đỏ từ từ rời khỏi cổng lớn, chạy trên con đường bê tông đi ngang qua tập đoàn.

Không lâu sau, chiếc xe chở vệ sĩ cũng ra khỏi cổng, chiếc BMW màu đỏ phóng tới trạm gác trong sự kính cẩn của nhân viên bảo vệ.

“Két!”

Ngay khi chiếc BMW màu đỏ vừa ló ra được nửa thân xe, một chiếc xe cá mập liền lao về phía nó với tốc độ 100km/h.

Bánh xe màu đen cọ xát dữ dội với mặt đường, tiếng va chạm cực mạnh cùng mùi khét bốc ra Sự việc xảy ra đột ngột khiến người lái xe lúc đó là Cao Tịnh ngây ra mất một lúc.

Đường Nhược Tuyết hét lên: “Cẩn thận!”

“Hù” Cao Tịnh giật mình, tay phải đột nhiên xoay vô lăng, dùng hết sức quay.

đầu xe khiến xe đang thẳng đứng liền nghiêng ngả.

Gần như ngay sau khi bẻ lái, mọi người lập tức nghe thấy một tiếng nổ, một nửa đầu xe BMW đỏ bị đâm nát… trên mặt đất là một mớ hỗn độn.

Phía trước, đầu bên trái của xe tải bị đâm lõm vào cả một góc, kính chiếu hậu bên trái cũng bị gấy văng ra ra hơn chục mét.

Cao Tịnh cũng đột ngột đánh tay lái, cánh tay vẫn chảy máu.

Mà Đường Nhược Tuyết bị đập mạnh vào lưng ghế phía trước, đầu bị sưng lên nhưng không chảy máu.

“Bắt lấy hẳn!”

“Bắt lấy

hắn!”

“Nhanh lên, nhanh chóng bảo vệ tổng giám đốc!”

Chưa đợi Đường Nhược Tuyết có phản ứng gì, vệ sĩ của nhà họ Đường liền đạp ga chặn lấy chiếc xe kia.

Nhóm bảo vệ cũng gọi bảy tám người nữa cùng chạy đến Mấy bảo vệ được trang bị đây đủ những vũ khí và cả dùi cui điện cũng mang ra, không ngừng hô đối phương dừng xe lại.

Hai mươi mấy con người rất nhanh đã bao vây quanh cái xe, một vài vệ sĩ của nhà họ Đường còn rút súng ra.

“Tổng giám đốc, cô không sao chứ?”

Cao Tịnh cũng không để ý đến cái trán đang chảy máu của mình, tùy tiện mà lau đi một cái, liền nhanh chóng mở cửa xe vọt tới cửa sổ chỗ Đường Nhược Tuyết.

Đường Nhược Tuyết xoa xoa đầu mình, mở miệng: “Tôi không sao cả, chỉ bị thương nhẹ một chút thôi.”

‘Sau đó, cô mở cửa xe ra thì nhìn thấy đám người đang vây quanh xe, đôi mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.

Cô có thể cảm nhận được đây không phải chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.

“Phanh!”

Lúc này, cửa chiếc xe kia cũng mở ra. Một người đàn ông đen gầy, vẻ mặt dữ tợn bước ra.

hắn không thèm quan tâm đến đám vệ sĩ của nhà họ Đường đang chĩa súng về phía mình, cũng không thèm nhìn đến dùi cui điện đang phát ra tiếng động của mấy bảo vệ, chỉ luôn nhìn chảm chäm Đường Nhược Tuyết và Cao Tịnh.

hẳn cười một cái: “Đường Nhược Tuyết?”

Đường Nhược Tuyết cũng là một người rất thông minh, nhìn thấy đối phương nghênh ngang, vênh váo mà nhìn chảm chảm vào mình, cô đã lập tức hiểu ra đối phương muốn nói chuyện với mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện