Bọn họ cùng nhau hợp ba thanh kiếm lại tạo thành thế gọng kìm đè ép.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Hồng Tụ lạnh như băng giá, bình tĩnh đỡ lấy ba thanh kiếm của đối phương, rồi đột nhiên khẽ kêu một tiếng, thu lại thanh.
kiếm trong tay.
Mũi kiếm đâm thẳng vào mặt tên sát thủ đầu trọc.
Nhìn thấy thanh kiếm của Thẩm Hồng Tụ nhanh đến mức quỷ dị, tên sát thủ đầu trọc không dám khinh thường mà vội vàng giơ thanh kiếm lên để chống đỡ.
Bên tai chỉ nghe một tiếng răng rắc” giòn dã, kiếm trong tay anh ta bị gãy làm đôi.
Tên sát thủ đầu trọc kêu la thảm thiết, lùi lại muốn chạy.
Nhưng Thẩm Hồng Tụ không cho hắn ta cơ hội, thuận thế nghiêng người, thanh kiếm trên tay vung về phía trước cắt đi một nửa chiếc mũi của hản ta.
Tên sát thủ đầu trọc hét lên một tiếng thảm thiết, lấy hai tay che mặt và rút lui, chỉ thấy máu tươi đang ồ ồ chảy ra từ kẽ hở giữa các ngón tay.
Hai tên sát thủ khác đều bị kinh hãi, đồng thời gầm lên.
Một người nâng kiếm ý đô muốn chặt đâu Thẩm Hồng Tụ, còn người kia thì đâm thẳng vào tim cô ta.
Hai mắt của Thẩm Hồng Tụ lạnh lẽo thấu xương, tay phải chợt rung lên, sau đó là một tia sáng lạnh.
Tia sáng này nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, chớp mắt liền qua, song kiếm của hai sát thủ không còn kịp rơi xuống.
Sau khi dừng lại, chỉ nghe thấy một âm thanh xèo xèo, yết hầu của hai tên sát thủ có thêm một vết cắt ngọt xớt.
Âm ầm! Khi ba tên sát thủ lần lượt ngã xuống đất, khuôn mặt của Thẩm.
Hồng Tụ cũng dính một vệt máu đỏ thắm.
Biểu hiện uể oải.
Nhưng đôi mắt sắc bén không hề giảm đi chút nào, kiếm trong tay vẫn sắc
“Ai dám ngăn cản tôi?”
Nhìn thấy Thẩm Hồng Tụ bất chấp cái chết, mí mắt của những tên sát thủ bao vây bên ngoài nhảy lên.
Bọn họ nhìn thi thể trên mặt đất, chỉ cảm thấy đầu ngón tay, ngón chân lạnh lẽo.
Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy dọc theo sống lưng bọn họ, giống như rắn độc chậm rãi bò trên lưng.
Miệng khô lưỡi khô.
Tuy rằng bọn họ không sợ chết nhưng mà bị người ta cắt như cắt quả dưa hấu như thế này cũng khiến họ chịu áp lực tỉnh thần rất lớn.
“Lên!”
Chỉ là bà lão hiền lành không hề nao núng, mí mắt nhướng lên ra lệnh cho.
bọn sát thủ kia.
Chẳng mấy chốc, hai bên lại giáp mặt nhau.
Thẩm Hồng Tụ chịu đựng cơn đau trên người liên tục vung kiếm, kẻ thù lần lượt ngã xuống.
Máu tươi phun ra đây đất, kèm theo đó là hàng loạt tiếng la hét thảm thiết.
Mặt đất lạnh lẽo bao phủ bởi máu tươi càng lúc càng nhiều, đỏ đến chói mắt, đỏ đến giật mình.
‘Thẩm Hồng Tụ nảm chặt thanh kiếm đã nhuốm máu không chút do dự lao.
về phía trước.
Đám đông đang dâng trào lần này theo bản năng lùi lại, không dám hấp tấp đụng vào Thẩm Hồng Tụ đã giết người đỏ mắt.
“Sửu Ngưu đại nhân!”
Thẩm Hồng Tụ nhìn bà lão hiền lành cách đó mười mét quát lên: “Bà có dám đánh một trận với tôi không?”