Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1606


trước sau

Trên mặt Diệp Vô Cửu vẫn còn in dấu năm ngón tay, nhưng ông vẫn cắn chặt môi ăn nói khép nép: “Chúng tôi đưa hết tiền của chúng tôi cho ông, ông.

hãy tha cho chúng tôi một con đường sống có được hay không?”

Ông ta bảo vệ vợ, giấy dụa lần cuối cùng: “Một tỷ tiền mặt, có đủ hay không?”

Đây là toàn bộ tiền vốn lưu động của trà thảo mộc Thái Bà.

“Một tỷ, ông cảm thấy một tỷ có thể mua được mạng của Sửu Ngưu đại nhân Tiết Vô Danh cười lạnh một tiếng: “Hơn nữa nếu giết chết Diệp Phi, giữ lại hai người các người còn có thể lấy được một tỷ”

Diệp Vô Cửu chậm rãi nắm chặt tay: “Tại sao lại muốn khinh người quá đáng như vậy?”

“Chát” Tiết Vô Danh giơ tay lên, lại thêm một cái tát nữa: “Giả cao nhân cái rãmt”

“Người đâu, đè bọn họ lại, dạy cho bọn họ một bài học, nếu không họ sẽ không coi chuyện này là chuyện to tát”

Tiết Vô Danh cầm lấy chiếc rĩa được sử dụng trong nhà hàng phương Tây, loại này chỉ cần chọc một cái thì mắt sẽ rớt ra.

‘Sáu người đàn ông mặc đồ đen bước tới “Bụp!” Lúc này, Diệp Vô Cửu đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ sau gáy của Thẩm Bích Cầm.

‘Thân thể Thẩm Bích Cầm chấn động, sau đó nhắm mắt lại rồi lặng lẽ ngất đi.

Tiết Vô Danh sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đánh ngất vợ để làm bà ấy bớt đau khổ, tên vô dụng như ông cũng có chút đáng tin nhỉ”

Diệp Vô Cửu xoa xoa mắt, sau đó cầm lấy một bao thuốc lá trên bàn trà do mấy người Lưu Phú Quý để lại.

Ông lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi từ từ phun ra một hơi khói: “Tôi tên là Diệp Vô Cửu”

“Tôi biết”

Tiết Vô Danh cười cợt: “Tôi còn biết ông chính là một tên vô dụng đó”

Ông ta cũng lấy khăn giấy lau rĩa, tự hỏi chút nữa nên dùng biện pháp gì để khoét mắt mới có thể khiến Diệp Vô Cửu sống không bằng

chết?

Diệp Vô Cửu nhẹ giọng nói không?”

Tiết Vô Danh chế nhạo Diệp Vô Cửu đang giả bộ: “Tôi nguyên ý nghe tường tận: ng có biết tại sao tôi tên là Diệp Vô Cửu Ánh mắt Diệp Vô Cửu buồn bã chị, không tên, không họ, không thš “Không cha, không mẹ, không anh, không / không trò”

“Vân còn một cái không nữa”

Tiết Vô Danh cầm rĩa bước tới: “Vẫn còn một cái không nữa?”

“Không có đối thủ!”

Không khí trầm xuống ngay lập tức!

“Vú” Nghe được bốn chữ này của Diệp Vô Cửu, sắc mặt của Tiết Vô Danh đột nhiên thay đổi, theo bản năng lùi lại phía sau.

Cùng lúc đó, Diệp Vô Cửu đá vào bàn trà, rồi tung ra một cú đấm “Răng rắc” một tiếng, bàn trà vỡ vụn, mảnh vỡ của nó bản ra tứ phía.

Từng mảnh kính sắc bén thế như chẻ tre bần vào mười hai người đàn ông mặc đồ đen xung quanh.

“Ầm!” Sát thủ Hẻm Ô Y vừa muốn vung dao chống cự thì cơ thể đột nhiên dừng lại, máu bản ra giữa hai lông mày, chết không nhắm mắt.

Bọn họ lần lượt từng người ngã xuống đất, vẻ mặt không cam lòng mà chết.

“Vút!” Diệp Vô Cửu không dừng lại ở đó, khi những tên sát thủ xung quanh đã ngã xuống đất, ông dịch chân một cái, nháy mắt đã đến trước mặt Tiết Vô Danh.

Tiết Vô Danh thấy vậy thì hoảng hốt.

Từ trước đến giờ ông ta vẫn chưa từng gặp qua người có thân thủ nhanh như vậy, cũng chưa từng thấy sát khí lãnh đạm như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện