Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1693


trước sau

Chương 1693:

Bàng Tráng giở bài tình cảm ra: “Anh Đông, chúng ta là anh em kết nghĩa, anh không thể trơ mắt nhìn em chết đúng không?”

Lục Khôn và Lý Mạn Nhi cũng không ngừng dập đầu.

Phác Đại Kiệt vừa chết, người Hong Kong nổi điên đuổi theo. Nếu không phải mấy người họ chạy nhanh, thì đoán là hiện tại đã chết rồi Mười mấy đồng bọn không kịp thoát, lờ đã bị đánh và bỏ lại trên núi “Bị đánh chết cũng là do mày gieo gió gặt bão”“

Trần Hạo Đông hừ một tiếng: “Ai bảo mấy người suốt ngày gây chuyện?”

Sau đó anh ta nhớ tới cái gì nên hỏi: “Theo lý, mày không phải đối thủ của Phác Đại Kiệt, làm sao mày có thể “Quả thực em đánh không lại nó, nhưng em được Diệp Phi chỉ điểm”

Bàng Tráng thuật lại ngắn gọn sự việc một lần.

“sau đó em cũng không biết chuyện gì xảy ra, thì đã đập Phác Đại Kiệt tới không ra hình người nữa rồi”

“Dao cuối cùng em cũng đâm theo bản năng…”

Hắn cúi đầu xuống: “Kết quả Phác Đại Kiệt chết”

“Không phải mày đâm theo bản năng, mà là mày bị Diệp Phi thôi miên giết người”

Mắt Trần Hạo Đông hơi sáng lên, vỗ vai Bàng Tráng: “Toàn bộ quá trình đánh nhau, mày đều bị Diệp Phi thôi miên”

“Diệp Phi lợi dụng tà thuật để điều khiển lời nói và việc làm của mày, sau đó mượn tay mày giết chết Phác Đại Kiệt”

“Chính xác mà nói, Diệ phải mày, mày bị thôi mi Trần Hạo Đông bóp điếu xì gà và châm lửa: “Bàng Tráng, hiểu ý của tao chứ?”

Phi mới thật sự là hung thủ giết người, mà không Đầu tiên là Bàng Tráng sửng sốt, sau đó hắn nghĩ lại, từ đầu đến cuối hắn vẫn rất bình thường, vốn không bị thôi miên, tà thuật đó từ đâu ra?

Nhưng hẳn nhanh chóng phản ứng kịp, tồi mở miệng nói rất hùng hồn và đầy lý lẽ “Không sai, không sai, em bị Diệp Phi thôi miên, là anh ta mượn đao giết ngư “Ai da, ai da,

em nhức đầu quá, là do di chứng”

Bàng Tráng sờ trán mình rồi quát lên: “Diệp Phi quá vô sỉ, anh ta mới là hung thủ giết người thật sự”

Lục Khôn và Lý Mạn Nhi cũng gật đầu liên tục: “Không sai, không sai, Diệp.

Phi biết tà thuật, là anh ta khống chế chúng em giết người..”

Không cần biết lý do vô lý đến đâu, chỉ cần họ có thể thoát thân, thì họ có thể mở mắt nói những điều vô nghĩa.

“Anh Đông!”

Lúc này, quản lý Tư Đồ vội vã đi vào, hai tay còn đang cầm một cái ly cao.

cổ Tuy anh vẫn bước đi uyển chuyến, nhưng mọi người đều có thể cảm giác được anh đang cố ý đè nén hơi thở.

Anh rất kích động, rất hưng phấn, còn lộ ra vẻ sợ hãi Trần Hạo Đông ngẩng đầu mở miệng: “Chuyện gì?”

Quản lý Tư Đồ run rẩy mở miệng: “Tôi tìm được Dạ Minh Châu rồi”

“Tìm được Dạ Minh Châu rồi?”

Ánh mắt Bàng Tráng sáng ngời: “Quản li, tìm được ở đâu, tên khốn khiếp kia giấu ở đâu?”

Lục Khôn và Lý Mạn Nhi cũng hứng thú, dù sao ngày hôm qua cũng tìm hơn một giờ, đào ba thước đất cũng không tìm thấy.

“Ngày hôm qua tôi không cam lòng, Diệp Phi không mang Dạ Minh Châu đi, vậy nhất định là để ở khách sạn”

Quản lý Tư Đồ đi tới mặt trước Trần Hạo Đông.

“Vì vậy tôi đã tìm lại ba lần, nhưng vẫn không có kết quả, rồi tôi tắt đèn rời đi”

“Lúc đèn tắt, tôi quay đầu nhìn, đúng lúc đó thì phát hiện ra tấm thảm trải trong phòng khách chợt lóe lên”

“Tôi đã nhờ người tìm một chiếc máy hút bụi, hút lấy những phần sáng bóng đó, tôi còn đi tìm chuyên gia tiến hành giám định”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện