Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 278


trước sau


Ngay cả Hồi Xuân Đường của ông nội anh ta, cũng chỉ có cây con linh chỉ huyết 300 tuổi.

“Nói rất tốt, so với trước kia đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi”
Diệp Phi giơ ngón tay cái lên: “Cầm vào đi, đợi lúc nữa tôi sẽ kê đơn.

Anh có thể phối hợp với một miếng linh thảo huyết nhỏ, đun một nồi thuốc bồi bổ cho bố tôi uống”
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng Diệp Vô Cửu đã hôn mê không thể tỉnh lại, Diệp Phi băn khoăn không biết liệu sau khi mình có thể thu thập đủ bảy miếng bạch mang rồi thử lại xem có thể khiến ông ấy tỉnh lại không.

Trong suốt thời gian đó, sử dụng linh chỉ huyết để bồi bổ thêm cho Diệp Vô Cửu.

“Được!”
Tôn Bất Phàm gật đầu liên tục, nhận được lời khen ngợi của Diệp Phi, anh ta cảm thấy hạnh phúc như một đứa trẻ.


Trong lòng anh ta biết rằng với sự ủng hộ của Diệp Phi, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ gánh vác được thế hệ trẻ của nhà họ Tôn.

Sau đó, Tôn Bất Phàm võ võ đầu, hét lên: “Đúng rồi, tiểu sư tổ, tôi còn tìm được một cuốn sổ kế toán ở Huyền Hồ Cư”
Anh ta đưa cho Diệp Phi một cuốn sổ kế toán từ tay mình: “Tên khốn Nam Cung Xuân này không chỉ bề ngoài ép bức bệnh nhân mà còn bí mật phát triển từ rất nhiều đơn thuốc đi ăn cắp khác nhau, kiếm được hàng chục triệu.


Diệp Phi hơi nhíu mắt: “Thật sao?”
“Ông ta đã mua các sản phẩm làm đẹp, bố máu, giảm cân dễ bán chạy nhất trên thị trường, rồi phân tích công thức thuốc dựa trên tài năng và kinh nghiệm của mình”.

Tôn Bất Phàm giải thích: “Sau đó ông ta đã ăn cắp nó.

Để đạt được hiệu quả tức thì, liều lượng thuốc bán trên thị trường bị tăng gấp đôi”.

“Nhiều cơ sở sản xuất dược phẩm hay phòng khám nhỏ lẻ thấy lợi nhuận nên đã tìm ông ta mua đơn thuốc ăn cắp được về sản xuất”.

“Tên khốn kiếp này thật sự nên bị bắt vào ăn cơm tù, nếu không sớm muộn gì cũng giết nhiều người.


Diệp Phi không nói chuyện, chỉ lật qua cuốn sổ, sau đó ánh mắt rơi vào một cái tên.

Bạch Điểu Hắc Phụng Hoàn.

Diệp Phi nhanh chóng nghĩ đến Phòng khám Xuân Phong, trong đầu anh xuất hiện một cơn đau không thể giải thích được.

Anh ta biết Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô đang hợp tác sản xuất loại thuốc này, anh còn biết rằng Lâm Tam Cô mua dược liệu đã hết hạn sử dụng, khiến cho ông Giả bị trúng độc ba lần.


Cùng với bản ghi chép trong sổ sách của Nam Cung Xuân, Diệp Phi có thể kết luận chắc chắn rằng một khi viên thuốc bổ máu một khi đã bán ra thị trường, chắc chắn sẽ đem đến

một rắc rối rất lớn.

Nhưng Diệp Phi biết rằng nếu anh nói với Lâm Thu Linh chuyện này, cô ấy sẽ tuyệt đối không tin.

Anh gọi đến số của Đường Nhược Tuyết, cố gắng bấm gọi vài lần, nhưng cuối cùng vẫn thả ngón tay ra … “Tinh…” Khi Diệp Phi dựa lưng vào ghế, điện thoại rung lên, đeo nút tai để trả lời, nhanh chóng truyền tới giọng nói của mẹ cậu-Thẩm Bích Cầm: “Diệp Phi, con chưa bắt đầu làm việc sao? Tại sao vãn lấy tiền của nhà Đường? “
“Hiện tại bệnh của mẹ cũng đã khỏi rồi, trà thảo mộc có thể bán được rất nhiều tiền, cộng với số tiền con để lại lần trước, mẹ có đủ tiên để dùng rồi.


“Con đừng đến tìm Nhược Tuyết đòi tiền nữa.

Con có chân có tay có thể tìm việc mà làm, còn mẹ cũng có thể tự nuôi sống bản thân”
Giọng điệu của bà ấy đầy tội lỗi: ‘Một đứa con gái như nó cũng không hề dễ dàng chút nào”
Diệp Phi khẽ cau mày: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện gì sao?”
Thẩm Bích Cầm oán trách một câu: “Con không biết sao!
Hôm nay ngày 15, mẹ vẫn nhận được một tin nhắn từ ngân hàng vào điện thoại di động của mình”

“Vợ của con Đường Nhược Tuyết chuyển cho mẹ một vạn Bà cụ nghiêm túc dạy bảo: “Mẹ biết nhà họ Đường tuy giàu có, nhưng cuộc sống của chúng ta hiện tại đã khá hơn, không thể đòi tiền của cô ấy nữa”
Diệp Phi vội vàng trả lời: “Mẹ, con biết rồi, tiền mẹ cứ giữ lấy, ở đây con có, con sẽ trả lại Nhược Tuyết.


Thẩm Bích Cầm lại lần nữa thúc giục: “Nhất định phải trả lại cho nhà người ta, mười vạn tệ, không ít…” “Tinh… Cúp máy, Diệp Phi trầm ngâm cầm điện thoại, vừa định gọi cho Đường Nhược Tuyết, nhưng lại nhận được tin nhắn của cô ấy trước.

Đường Nhược Tuyết nhờ Diệp Phi đến đón cô tại sảnh tiêu thụ của Đảo Hoa Đào.

Xe của cô ấy bị hỏng rồi.

Diệp Phi sửng sốt một chút, thật bất ngờ là Đường Nhược Tuyết lại chủ động liên lạc với anh, còn tưởng rằng lần trước sau khi cô ấy tranh chấp với Tống Hồng Nhan không còn để ý đến anh nữa.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện