Đường Tam Quốc cũng lộ ra vẻ xấu hổ, mấy ngày trước Diệp Phi có nhắc nhở bọn họ, nhưng không ai quan tâm.
“Được rồi, bây giờ là lúc để đùn đẩy trách nhiệm sao?”
Hàn Kiếm Phong cố lảng tránh vấn đề, hừ một tiếng, “Việc quan trọng trước mắt là cứu mẹ ra”
“Đã làm giám định y khoa chưa?”
Diệp Phi cũng không làm rối về vấn đề này nữa, cau mày: “Ngộ độc là do thuốc của mẹ, hay là tình trạng của chính bệnh nhân?”
Hàn Kiếm Phong do dự một lú lột số bệnh nhân cảm thấy khó chịu.
Có lẽ là do vấn đề thuốc.
Cục Y tế hiện đang kiểm tra thuốc”
“Anh rể, anh thường giao lưu với quan chức chính phủ, anh không có cách nào can thiệp sao?”
Đường Nhược Tuyết nhìn Hàn Kiếm Phong hỏi: “Cho dù nhất thời không thể miễn trách nhiệm cho mẹ, thì cũng có thể thả bà ấy tại ngoại”
“Phòng tạm giam có đủ hạng người.
Môi trường lại kém.
Mẹ cũng lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng được cực khổ”
Cô rất lo lắng rằng Lâm Thu Linh sẽ phải chịu đựng cực khổ trong đó.
Nghe vậy, Đường Tam Quốc đập ngực: “Tôi không nên để bà ấy hợp tác với Tam Cô, không nên”
“Không thể tại ngoại”
“Nếu là bệnh nhân bình thường, tôi vẫn có thể linh động được, nhưng bệnh nhân là bà Đỗ, bà ấy là mẹ của Đỗ Thanh Hổ”
Hàn Kiếm Phong lắc đầu: “Đỗ Thanh Hổ đã nhắm chắc vào chuyện này, bệnh nhân lại quả thật là ngộ độc.
Ai dám bảo lãnh?”
“A…-” Đường Nhược Tuyết kêu lên: “Bệnh nhân là mẹ của Đỗ Thanh Hổ sao?”
Diệp Phi cũng vô cùng sửng sốt, tại sao không ngờ lại có liên quan đến Đỗ Thanh Hổ!
Lâm Thu Linh đã vào tay hắn, sợ rằng phiền phức không nhỏ.
“Đúng vậy, lão gia hôm nay tâm tình rất tốt, đang dạo chơi trong hội dưỡng lão Hồi Xuân Phong.
Tình cờ gặp phòng khám Xuân Phong đang bán thuốc, nên mua một hộp thuốc về uống thử”
“Ai mà biết được lại gây ra một chuyện lớn như vậy”
Lúc này, Đường Tam Quốc ngồi thẳng người, miêu tả ngắn gọn chuyện đã xảy ra: “Mẹ con và những người khác không biết thân phận của bà ấy, nếu không sẽ không bán cho bà ấy đâu: liện tại bà ấy bị ngộ độc như vậy, Đỗ Thanh Hổ rất tức giận, cho rằng chúng ta đã