Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1965


trước sau

Chương 1965:

Diệp Phi cảm ơn một câu với sư thái Tịch Diệt, sau đó cười nhìn về phía Miêu Gia Ý: “Cô Miêu, lại gặp cô rồi”

“Diệp Phi, sao anh lại ở đây?”

Mí mắt Miêu Gia Ý giật giật, mặc dù cô ta cảm thấy tài nghệ của mình chẳng thua kém gì Diệp Phi, nhưng khi nhìn thấy anh xuất hiện ở đây thì vẫn rất giật mình: “Không phải anh đang ở Alyssa à?”

Cô ta khẽ nói: “Triệu Bích Nhi chết tiệt sao không báo tin tức cho mình?”

Trong vô thức cô ta nghĩ rằng Triệu Bích Nhi đã phản bội mình, nhưng nhớ tới con sâu độc trên người cô ta thì Miêu Gia Ý lại cảm thấy Triệu Bích Nhi sẽ không dám làm như thế.

Huống chỉ còn có ba thám tử đi theo theo dõi Diệp Phi Miêu Gia Ý nhìn quanh sân, ngoại trừ Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết và Tịch Diệt sư thái ra thì còn có mấy người đàn ông trẻ đứng ở lối vào.

Bốn cậu thanh niên tràn đây sức sống và sự nhiệt tình, nhất cử nhất động đều mang theo ý chí chiến đấu và sức mạnh vô tận.

Miêu Gia Ý có Phi Độc Cô Thương t một người trong đó, đó chính là tay sai đắc lực của Diệp Anh ta cầm một thanh kiếm màu đen đứng như một khúc gỗ ở đó.

Tình thế cực kỳ nghiêm trọng Miêu Gia Ý nhận xét, ý chí chiến đấu càng tăng cao.

“Alyssa là địa bàn của tôi, tôi tìm người đóng giả tôi thất tình uống rượu rồi ngủ say thì có gì khó”

Diệp Phi vừa lần tràng hạt vừa điềm tĩnh cười nói: “Vê phần ba thám tử của cô, đúng là bọn họ đã trót lọt ra vào, nhưng chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu, tấn công trước mặt dễ tránh, đánh lén sau lưng khó phòng à?”

“Lúc Nhược Tuyết tới chùa, tôi bèn lái hai chiếc tàu ngầm chạy từ lối sau”

Diệp Phi thở dài một cái: “Dù sao nếu mà tôi không xuất hiện thì đúng là có lỗi với sự vất vả mấy ngày nay của mấy người”

“Mấy người

đã biết kế hoạch của chúng tôi từ lâu rồï?”

Toàn thân Miêu Gia Ý lạnh như băng, lạnh từ lòng bàn chân lên đến chóp mũi: “Chúng tôi đã lộ sơ hở ở đâu chứ?”

Đường Nhược Tuyết chợt cười một cái: “Không phải tôi đã từng nói với cô là Triệu Bích Nhi bưng một bát cháo gà bị bỏ thuốc à…

“Đúng!”

Miêu Gia Ý giật mình một cái, ánh mắt chợt trở nên sắc bén: “Sao cô lại biết cháo gà của Triệu Bích Nhi thật sự có vấn đề?”

“Chúng tôi chưa từng nói với cô, cô cũng chưa ăn cháo, cứ coi như là cô đoán được chúng tôi muốn sắp xếp âm mưu với cô thì cũng không nên biết bát cháo gà đấy có vấn đề à?”

Cuối cùng cô ta cũng hiểu được.

“Lúc đó tôi nhận được cuộc gọi đàm phán của Hàn Tử Thất, trong lúc tức giận đã hất đổ bát cháo gà đó, tránh được một kiếp”

Đường Nhược Tuyết nhìn Miêu Gia Ý, thản nhiên nói: “Nhưng con mèo trắng trong vườn hoa thì lại không may mắn như thế, trước khi người giúp việc kịp quét dọn, vì thèm ăn nên nó đã tha một cục thịt gà đi”

“Kết quả là nó động d*c hai ngày rồi cơ thể nổ tung mà chết”

“Nếu là bình thường thì có lẽ tôi sẽ chẳng nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày này là thời kỳ Miêu Kinh Vân ra tay với tôi nên tôi không thể không để ý”

“Sau đó, tôi lại nhìn thấy Triệu Bích Nhi và Diệp Phi dây dưa với nhau trong phòng tắm”

“Công với chuyện tắm rửa lần trước, tôi không thể không nghỉ ngờ Triệu Bích Nhi có vấn đề”

“Dù sao thì lúc những chuyện này xảy ra quá trùng khớp với thời gian làm chứng”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện