Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1975


trước sau

Chương 1975:

“Anh có biết để anh được ra mà cô Tiền, cô Đường, ngài Phác và chúng tôi đã phải hao tổn bao nhiêu hơi sức không hả?”

Một cô gái mắt phượng khác cũng phụ họa: “Đúng đấy, nếu không phải vì cô Đường thì chúng tôi cũng không muốn cứu anh đâu”

Đúng là Tiền Gia Hân đã vận dụng quan hệ của mình, chủ yếu là lo nếu Diệp.

Phi không ra thì một tỷ nhân dân tệ của Đường Nhược Tuyết sẽ không vào sổ.

Diệp Phi nghe thế thì cười cười: “Vậy à?”

“Làm phiền mọi người và ngài Phác rồi”

“Chúng tôi không cần cảm ơn, dù sao cũng chỉ vất vả một chút thôi chứ cũng chẳng giúp đỡ nổi”

Tiền Gia Hân nhếch miệng lên, kéo tay Phác Anh Long, hừ một cái với Diệp Phi: “Nhưng ngài Phác thì chưa đồng ý, anh ấy là một người cao quý, bình thường toàn là người khác cầu xin anh ấy, chứ từ trước tới giờ anh ấy chưa từng nhờ ai giúp đỡ”

“Kết quả hôm nay lại phá lệ vì anh”

Cô ấy thu hồi ánh mắt lại: “Anh phải cảm ơn anh ấy thật hậu hĩnh vào đấy”

Nhìn thấy đống công lao trên đầu mình, Phác Anh Long sững sờ, đúng là anh ta đã tìm một mối quan hệ để thể hiện năng lực của mình trước mặt Đường Nhược Tuyết.

Nhưng Diệp Phi lại gây ồn ào quá lớn nên không ai dám ra mặt che chở cho Diệp Phi, dù anh ta có làm thế nào cũng bị từ chối Đối phương còn nói anh ta không nên nhúng tay vào.

Cho nên anh ta biết Diệp Phi chẳng liên quan gì tới anh ta, nhưng anh ta liếc nhìn Đường Nhược Tuyết một cái, sau đó cười ngạo nghễ với Diệp Phi: “Chuyện nhỏ ấy mà”

“Một vị cảnh sát có chức cao muốn dựa vào tôi từ lâu rồi nên lần này tôi bèn cho anh ta một cơ hội nịnh bợ”

“Anh ta rất nỗ lực, thả Diệp Phi ra”

“Nhưng mà đây là lần cuối cùng tôi ra tay”

“Nếu anh lại phạm tội thì Phác Anh Long tôi tuyệt đối không bảo lãnh cho anh”

Anh ta chấp hai

tay sau lưng, khinh thường nhìn Diệp Phi: “Tôi sẽ không vì nể mặt tổng giám đốc Đường mà mềm lòng nhiều lần đâu”

Đường Nhược Tuyết chẳng nói gì mà chỉ cười một tiếng, rồi dẫn Cao Tính tới đại sảnh lấy khấu cung.

Chuyện tòa án cô cũng ph: “Diệp Phi, anh có nghe thấy không, từ nay ngài Phác không còn là chỗ dựa cho anh nữa, sau này anh cẩn thận chút đi”

Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết rời đi, Tiền Gia Hân càng vênh váo hung hăng hơn: “Cái thẳng vô dụng như mày gây quá nhiều rắc rối cho bọn tao.”

Mấy cô gái khác cũng ghét bỏ nhìn Diệp Phi “Vị cảnh sát chức cao?”

Diệp Phi nhìn Phác Anh Long rồi trêu tức một câu: “Không biết ngài Phác có thể dẫn người đó tới đây để tôi cảm ơn anh ta một tiếng được không”

“Không cần”

Sắc mặt Phác Anh Long không thay đổi Mày không có tư cách gặp anh ta”

Tiền Gia Hân nhìn Diệp Phi, hừ một cái: “Mày nghĩ mày là ai chứ, muốn gặp , tao biết rồi, mày muốn nhân cơ hội nịnh hót chứ gì”

cô gái kia cũng khinh thường cười khẩy, cho rằng Diệp Phi muốn nhân cơ hội để nịnh hót người tai to mặt lớn của Phác Anh Long “Ting —” Diệp Phi đang định làm cho bọn họ mất mặt thì điện thoại Tiền Gia Hân reo lên.

Cô ấy nghe điện thoại một lát, sau đó nhảy cẵng lên nhìn về phía Phác Anh Long: “Ngài Phác, anh nhận được thiếp mời của thương hội Nước Nam à?”

Phác Anh Long khẽ nhíu mày: “Thiếp mời?”

Tiền Gia Hân thấy thế cười một tiếng: “Ồ, anh chưa nhận được à, chắc anh là một nhân vật tai to mặt lớn nên Kim Trí Viên muốn đích thân đưa thiếp mời cho anh đấy”

Phác Anh Long hỏi: “Rốt cuộc là thiếp mời gĩ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện