Hai vợ chồng Hàn Kiểm Phong xanh mặt rời khỏi nhà họ Đường.
Câu nói hời hợt của Diệp Phi không chỉ làm mất hứng của
Đường Tam Quốc mà còn làm cho vợ chồng Hàn Kiếm
Phong mất hết thể diện.
Trước mặt chủ nhân thực sự của chiếc Rolex mà chém gió là do mình mua tặng bố vợ, vừa nghĩ đến Hàn Kiếm Phong đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chỉ là kết quả của việc Diệp Phi vả mặt đó là bị Lâm Thu Linh bắt anh làm việc nhà một ngày, còn mắng anh bởi là tìm vết mắng anh nửa ngày trời.
Gần chạng vạng tối, Đường Nhược Tuyết chuẩn bị đi dự tiệc thì Lâm Thu Linh lấy lý do an toàn mà bảo Diệp Phi đi cùng Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi trong lòng hiểu rõ, Lâm Thu Linh bên ngoài thì nói là muốn tốt cho Đường Nhược Tuyết nhưng thực chất là một trả thù anh, muốn anh bị sỉ nhục.
Ban đầu Đường Nhược Tuyết từ chối cho Diệp Phi đi theo, nhưng Lâm Thủ Linh quyết tâm khiến Diệp Phi phải khó xử nên cuối cùng Diệp Phi phải đi cùng Đường Nhược Tuyết.
Sáu giờ tối, chiếc BMW màu đỏ đang chạy trên đại lộ Trung
Hải.
Đường Nhược Tuyết lạnh lùng lái xe, không nói với Diệp Phi một cầu, có vẻ cổ vẫn tức giận vì yêu cầu ly hôn của Diệp Phi.
Diệp Phi cũng không chủ động lên tiếng, chỉ quan sát bùa chủ trên người Đường Nhược Tuyết.
Anh phát hiện sát khí trên người cô lại lan rộng thêm vài chỗ, quấn lấy chân và eo của cô, với tốc độ này thì một tuần sau là sẽ phủ kín đầu.
Đến lúc đó, đối mặt với Đường Nhược Tuyết là cái chết.
Trong lúc Đường Nhược Tuyết dừng xe lấy bánh kem, Diệp Phi lấy ra mấy tẩm Tiêu Sát phù” và đặt ở sau lưng ghế, túi sách và dưới ốp điện thoại.
Hiện tại anh không thể lấy được bùa hộ mệnh kia của cô, nên chỉ có thể cố gắng hết sức làm ngưng trệ sắt khi kia tự tập lại.
Đường Nhược Tuyết rất nhanh đã trở lại, lái xe đi đến chỗ dụ tiệc, Diệp Phi thấy rõ ràng sát khí kia đã lui lại hơn một nửa.
“Định…”
Lúc anh thở phào nhẹ nhõm thì một tin nhắn gửi đên.
Anh mở ra xem, là Hoàng Chấn Đông gửi.
Hoàng Chấn Đông đã vứt đại đao Quan Công, còn đeo tấm bùa của Diệp Phì nhưng hôm nay vẫn liên tục gặp xui xẻo.
Anh ta còn suýt bị sặc chết khi uống nước lúc trưa.
Hoàng Chẩn Đông hi vọng được gặp Diệp Phi ngay lập tức.
Diệp Phi vốn dĩ ngày mai mới gặp Hoàng Chấn Đông, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng của anh ta cùng với ấn đường tối đen trong những tấm ảnh mà anh gửi đến thì Diệp Phi quyết định gửi vị trí gặp mặt cho Hoàng Chân Đông.
“Gửi tin nhắn cho Tổng Hồng Nhan sao?”
Nhìn thấy Diệp Phi không nói lời nào, lại còn đang nhắn tin vui vẻ như vậy, Đường Nhược Tuyết không kìm được hỏi: “Nếu như anh muốn cùng cô ấy hẹn hò ăn tối, thì anh trực tiếp đi đi, không cần cùng tôi đến câu lạc bộ Hạ Phong.
”
“Cải kia mà mẹ giao phó bảo vệ tôi, tôi tự biết bảo vệ mình,
Tay cầm tay lái của cô hơi nổi gân lên.
“Không phải như vậy.
”
Diệp Phi không ngờ Đường Nhược Tuyết lại nhắc đến Tổng
Hồng Nhan, hơi giật mình rồi lắc đầu: “Là Hoàng Chấn Đông tìm tôi, gần đây vận khí của ông ta… Ả, không, ông ta là hỏi tôi xem mẹ có chịu kí hợp đồng hay không.
Diệp Phi đưa ra lời giải thích: “Tôi nói với ông ta nên liên hệ trực tiếp với mẹ.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết dịu đi khi nghe anh nói như vậy, sau đó nói: “Hôm qua anh có thể đòi nợ của Thương hội Tứ Hải chắc là do Tổng Hồng Nhan giúp đỡ không ít, đúng không?”
Diệp Phi nhẹ nhàng trả lời: “Chính là tôi tự mình đòi.
”
Đường Nhược Tuyết lại sắp tức giận: “Làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy?”
Đến bây giờ cô vẫn không tin Diệp Phi có thể tự mình đi đòi lại hai trăm vạn.
“Chuyện là nhự thế này, lúc tôi đến Thương hội Tứ Hải thì gặp Hoàng Chấn Đông đang sang đường.
Không còn cách nào khác, Diệp Phi đành phải nói dối: “Ông ta không nhìn đường nên suýt chút nữa bị xe đụng, cũng may là tối kịp thời giữ lại nên không có tai nạn xảy ra.
”
“Ông ta vô cùng biết ơn tôi, hơn nữa một ngàn vạn đối với ông ta cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông, thể là vui vẻ kí hợp đồng cùng trả tiền nợ.
“Tất nhiên, Tổng Hồng Nhan cũng gọi điện tới giúp.
”
Đường Nhược Tuyết sẽ không tin anh sẽ lấy một đánh một trăm nền Diệp Phi đành bìa một lý do dễ chấp nhận hơn.
“Thì ra là thế!”
Đường Nhược Tuyết hiểu ra vì sao Diệp Phi có thể đòi nợ thành công và còn kí được một đồng ba năm, lấy được một ngàn vạn trả trước.
Hóa ra vẫn là chó ngáp phải ruồi mà cứu được Hoàng Chấn Đồng một mạng.
“Về sau thì ít nhờ Tống Hồng Nhan giúp đỡ.
”
Đường Nhược Tuyết mặt lạnh nói: “Mặc dù anh đã cứu được Thiến Thiến, nhưng cũng không thể cầu báo đáp.
” Không hiểu tại sao, mỗi lần nghĩ đến Tống Hồng Nhan, bản năng cô muốn nổ tung.
Diệp Phi khẽ nhíu mày: “Cô quản nhiều như vậy làm gì?”
Đường Nhược Tuyết nhưởng mày: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy, anh nói xem anh có nghe hay không?”
“Được, được, nghe cô.
”
Diệp Phi vội vàng gật đầu đồng ý: “Sau này tôi sẽ ít làm phiền Tống Hồng Nhan…”
Đường Nhược Tuyết lại hỏi: “Nhân tiện, cái đồng hồ Rolex mấy chục vạn, là do Tổng Hồng Nhan mua cho anh?”
“Không phải.
”
Diệp Phi lắc đầu: