Vậy chứ trình độ hà hiếp người khác chỉ sợ không thua kém Sát Thủ Nửa Đêm đâu.
“Mày sức trâu như vậy, có giỏi thì đánh tao đi, tao không tin, mày dám giết chết tao”
“Mày có biết tại sao tao xem thường mày, chê ghét mày không?”
“Không phải vì mày hèn yếu vô dụng, mà là bởi vì mày quá đê tiện”
Lâm Thu Linh bị Diệp Phi chọc giận: “Mày là thứ tiểu nhân vừa được đắc chí liền trở nên ngông cuồng”
“Mày làm mất mặt Kiếm Phong trong tiệc sinh nhật, làm mất mặt Đông Dương trong bệnh viện, mày ỷ có chút bản lĩnh đã làm ầm ï lên, không biết cái gì là nhẫn nhịn, là đặt nặng đại cuộc.
”
“Tranh thật tranh giả thì sao? Đổi người lãnh công thì sao?
Nhẫn nhịn chịu đắng cay, mới là người đứng trên người khác, mẹ mày chẳng lẽ không dạy mày?”
“Mỗi ngày tao măng chửi mày chính là dạy mày, cũng là vì muốn cho mày nên người, người mà tao không quan tâm, tao thèm vào để ý tới sống chết của nó”
“Kết quả thì thế nào? Kết quả mày không hiểu khổ tâm của tao, luôn đối đầu với tao, còn làm cho nhà họ Đường suốt ngày ầm ĩ, gà chó không yên”
“Đối với nhà họ Đường, đúng là mày từng có cống hiến, nhưng tổn thương mang đến càng nhiều hơn, mấy tháng nay, người nhà họ Đường đều bị mày làm cho mất hết mặt mũi”
“Mày còn ghim hận trả thù, ngày hôm qua không phải Nhược Tuyết đã ly hôn với mày sao? Thế nên mày mượn chuyện Lâm Bối Nhi để trả thù rửa hận chứ gì?”
“Mày thích Nhược Tuyết, thì thôi cứ làm theo lời anh rể mày nói lúc nãy, nghĩ biện pháp đền bù thật tốt cho nó, làm ra mấy chuyện vô nghĩa này để làm cái gì?”
“Mày làm như vậy, chỉ càng khiến cho chúng tao càng thêm chán ghét mày, oán hận mày, cũng càng thêm xem thường mày”
“Ở trong lòng tao, mày vĩnh viễn thua kém Triệu Đông Dương”
Lâm Thu Linh ra vẻ sành sỏi, hướng về phía Diệp Phi phát tiết giận dữ, bất kể đen trắng, bất kể đúng sai, bà ta đều phải đẩy trách nhiệm lên người Diệp Phi.
Bà ta vĩnh viễn không chịu đối mặt với thực tế, không chịu đối mặt sai lầm của mình, lại càng không chịu thừa nhận Diệp.
Phi ưu tú và giá trị con người của anh.
Đặc biệt lúc Đường Nhược Tuyết khóc lóc, chảy nước mắt nước mũi và hối tiếc không thôi, càng khiến cho bà ta không muốn thừa nhận mình đã bỏ lỡ một người con rể tốt.
Giám định đồ cổ, chữa bệnh cứu người, trong mắt của Lâm Thu Linh chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán, Diệp Phi chẳng qua chỉ là dựa vào Tống Hồng Nhan để đặt chân vào giới thượng lưu.
“Còn nữa, mày cũng đừng quên, nhà họ Đường có ơn đối với mày.
”
“Ban đầu nếu không phải nhà họ Đường cho mày