Diệp Phi đẩy Đường Nhược Tuyết ra, sau đó nhanh nhẹn né được cô gái mặc đồ Givenchy đang chặn đường, phóng ba cây châm lên người ông lão kia.
Sông lớn cuồn cuộn, sóng đánh ào ào, ép rồng xuất vực…
cây châm cuối cùng của Diệp Phi vừa đâm trúng người ông lão kia, cô gái mặc đồ Givenchy lập tức xông tới nhỗ sạch ngân châm ra.
“Khốn nạn!”
Cô ta nổi giận quát lên: “Anh làm cái gì thế hả?
“Anh muốn hại chết ông nội tôi sao?”
Vừa dút lời, bụng của ông lão vốn đang run bần bật kia sôi ùn ục, cả người duỗi căng, nhác đầu lên.
Một giây sau, ông ta bổ nhào về phía trước rồi nôn ra một đống đồ ăn lớn.
Sau một phen nôn mủa, tình trạng của ông lão kia đã bình thường lại, sắc mặt không còn đen kịt, hô hấp cũng dễ dàng hơn.
Nhưng sắc mặt Diệp Phi vẫn nghiêm túc như trước.
Độc tố đã được hóa giải, nhưng vẫn chưa ép được chất độc ra.
Nguy hiểm chưa được hóa giải.
“Cút ngay.
”
Cô gái mặc đồ Givenchy đẩy Diệp Phi ra, còn chỉ vào mặt anh mà mắng lớn: “Tôi nói cho anh biết, ông nội tôi mà có chuyện gì, tôi với anh chưa xong đâu.
”
Diệp Phi khẽ cau mày, cô gái này không cảm ơn anh thi thôi, lại còn tỏ thái độ hùng hồ.
Đường Nhược Tuyết kéo Diệp Phi về phía sau.
“Vù.
” Lúc này một chiếc xe cứu thương chạy tới, mấy y tá chạy tới chỗ ông lão.
Bọn họ lập tức cấp cứu cho ông ta, nhanh chóng phán đoán rằng ông ta bị cảm nắng.
Sau một lúc hít thở, ông lão chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi thật dài, các chỉ số dần dần khôi phục về bình thường.
Ai nấy đều nhận ra được, đã tạm thời qua cơn nguy hiểm rồi.
“Trúng độc ư?”
Cô gái mặc đồ Givenchy tức giận không thôi: “Tên lừa gạt này, đâm châm lung tung lên người ông nội tôi, tôi đánh chết