Cô ta nhắc nhở Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi khẽ cau mày, anh biết anh trai của Triệu Hiểu Nguyệt là ai.
Triệu Đông Dương, là cậu ấm con nhà giàu có chút tiếng tăm ở Trung Hải.
Anh ta từng điên cuồng theo đuổi Đường Nhược Tuyết, ở nơi công cộng, anh ta nhiều lần lần hét lên mình dám vì Đường Nhược Tuyết mà chết.
Nhưng khi nghe tin Đường Nhược Tuyết mắc bệnh nặng thì anh ta lại vội vàng ra nước ngoài, như thể lo lắng nhà họ Đường sẽ đòi anh ta làm người ở rể để giải xui vậy.
Triệu Hiểu Nguyệt cũng từng cắt đứt liên hệ với Đường Nhược Tuyết nửa năm, gần đây không biết vì chuyện gì mà bọn họ lại liên lạc lại.
“Em chẳng có quan hệ gì với anh trai chị cả, anh ta có vui hay không thì đã sao?”
Đường Nhược Tuyết lười biếng xoay eo: “Hiểu Nguyệt, chị đừng gán ghép linh tinh nữa.”
“Không được, từ khi quen biết em chị đã coi em là chị dâu rôi.”
Dường như Triệu Hiểu Nguyệt muốn thị uy với Diệp Phi: “Ngoài anh trai chị ra, không ai có tư cách có được em cả.”
“Một năm trước, néu không phải anh ấy đột nhiên phải ra nước ngoài giải quyết công việc thì bây giờ em đã trở thành chị dâu của chị rồi, làm gì tới lượt tên vô dụng kia chứ?”
“Nhược Tuyết à, bao giờ thì em mới ly hôn tên nhãi ranh vô dụng kia vậy?”
Triệu Hiểu Nguyệt lại nói thêm: “Hai ngày nữa là anh trai chị về rồi, đến lúc đó nhất định anh ấy lại điên cuồng theo đuổi em cho mà xem.”
“Có tên Diệp Phi vô dụng này ở bên cạnh sẽ ảnh hưởng tới thế giới hai người của anh trai chị và em đấy.”
“Ly hôn?”
Đường Nhược Tuyết nhìn Diêp Phi, ánh mắt có chút giận dỗi: “Để xem đã.”
Diệp Phi cười khổ một tiếng, anh biết Đường Nhược Tuyết còn đang giận mình.
Triệu Hiểu Nguyệt bắt mãn: “Gì mà để xem đã chứ?
Nhất định phải ly hôn, nếu không thì làm sao mà em kết hôn với anh trai chị được?
Làm sao mà em bước vào nhà họ Triệu được?”
Đường Nhược Tuyết nhướn mày: