Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 513


trước sau

Chương 513:

 

Anh biết đó là sự ớn lạnh đến rùng mình được để lại từ một thứ đồ sắc bén.

 

“Lịch bịch…” Diệp Phi đang chuẩn bị đánh trả thì lại nghe được một tiếng rên, bóng đen ở phía đối diện thẳng tắp ngã xuống đất, đồng thời dẫn đến con rắn màu trắng chớp lóe kia cũng biến mất không thấy.

 

Bên trong căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, thật sự giống như là chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì vậy.

 

Chẳng qua là, mùi tanh nồng của máu tươi vẫn đang phiêu đãng ở trong không khí, thật lâu sau cũng vẫn không tiêu tan.

 

Trên khuôn mặt của Diệp Phi hiện lên vẻ phòng bị, chờ khoảng ba phút sau mới xoay người mở đèn, ánh sáng vừa chiếu, vẻ mặt của anh lại rơi vào kinh ngạc… Chỉ thấy một người thiếu niên mặc áo xám năm trên mặt đất, cả người co cụm lại, toàn thân đều là máu, hiện tại đã chìm vào hôn mê sâu.

 

Trên người của thiếu niên này ít nhất cũng phải có đến hai mươi vết thương.

 

Nhìn sắc mặt đen sẫm của người thiếu niên, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta đã bị trúng độc.

 

Thiếu niên áo xám nhỏ tuổi hơn so với Diệp Phi, nhìn dáng dấp của cậu ta chỉ tầm khoảng mười tám tuổi. Diện mạo không được tính là đẹp trai, nhưng lại rất thanh tú, còn có một tia quật cường và cố chấp.

 

Trong tay của người thanh niên vẫn cầm thật chặt một nửa thanh đoản kiếm.

 

Khuôn mặt Diệp Phi lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, người thiếu niên áo xám này đã bị thương rất nặng, nhưng mà cậu ta vẫn có thể dựa vào nửa đoạn đoản kiếm để đánh nát gậy gõ, thiếu chút nữa còn khiến cho anh bị thương.

 

Trạng thái như vậy mà vẫn có thể chiếm được thế thượng phong, nếu như thanh đoản kiếm trong tay của cậu ta mà được đổi thành một thanh bảo kiếm, vậy thì tên nhóc này sẽ còn lợi hại đến như thế nào nữa đây?

 

Diệp Phi không dám tưởng tượng.

 

Xem ra ở trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều thiên tài võ đạo.

 

“Anh bạn nhỏ, anh bạn nhỏ, cậu mau tỉnh lại đi!”

 

Diệp Phi tiến lên trước, đỡ người thiếu niên áo xám kia dậy, sau đó lớn tiếng gọi cậu ta: “Cậu mau tỉnh lại đi”

 

Thiếu niên áo xám không nhúc nhích, nhưng trên miệng và mũi thì lại ngược lại, máu đen chảy ra không ít.

 

Không có cách nào gọi tỉnh được người thiếu niên áo xám kia để tìm hiểu được tình hình rõ ràng, Diệp Phi chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương, nhưng rất nhanh, anh lại ngừng động tác của chính mình lại.

 

Anh không biết người thiếu niên áo xám này là ai, cũng không biết được cậu ta đã gặp biến cố gì,

nhưng mà Diệp Phi nhìn ra được, cậu ta bây giờ đang nằm bên bờ ranh giới của sự sống và cái chết.

 

Ranh giới sống chết này không chỉ nằm ở vết thương trên ngón tay của cậu ta, còn có cả tình cảnh của cậu ta nữa.

 

Có nhiều vết thương như vậy, thậm chí còn có cả vết thương do bị đạn bản, có thể thấy được, người thiếu niên áo xám này đang bị người ta đuổi giết, cậu ta trốn ở chỗ này thì có thể sống lâu thêm mấy ngày, nhưng một khi đi đến bệnh viện, chỉ sợ cậu ta sẽ phải chết ngay tức khắc.

 

Nhìn người thiếu niên với số tuổi còn nhỏ như vậy, còn có khuôn mặt trẻ trung kia nữa, Diệp Phi có chút không đành lòng để cho cậu ta mạo hiểm.

 

“Xem ra chỉ có thể đánh cược một ván thôi”

 

Diệp Phi đặt người thiếu niên áo xám lên trên chiếc giường nhỏ ở bên trong phòng: “Hy vọng cậu ta là một người tốt”

 

Sau đó, Diệp Phi nhanh chóng xử lý vết thương trên người của cậu ta, tiếp theo anh lấy kim bạc ra, tiến hành cứu chữa bằng việc châm cứu… Nửa giờ sau, Diệp Phi thở ra một tiếng, sắc mặt tái nhợt mà ngã ngồi ở trên ghế.

 

Lần cứu chữa lần này đã khiến cho anh hao tổn không ít sức lực. Nhưng mà nhìn thấy tình hình của người thanh niên áo xám kia đã được chuyển biến tốt lên, anh lại cảm thấy, hết thảy những thứ này đều rất đáng giá.

 

Sau khi Diệp Phi nghỉ ngơi một hồi thì đi mua được không ít đồ dùng hàng ngày về, sau đó lại nấu một ấm thuốc Đông y lớn, rót một chén đổ vào trong miệng của người thiếu niên kia.

 

“Khụ..” Sau khi rót xong hết một chén thuốc kia, thiếu niên áo xám đột nhiên ho khan một tiếng, khó khăn nâng mí mà mở mắt ra, cậu ta liếc mắt nhìn Diệp Phi, hai con ngươi theo bản năng toát lên sự lạnh lùng.

 

Cậu ta còn muốn giấy giụa.

 

Tay phải cũng theo bản năng mò tìm, cầm lấy đoản kiếm.

 

“Đừng cử động, tôi vừa mới chữa trị xong vết thương giúp cho cậu, chất độc cũng vừa mới được giải, vết thương đã được băng bó kỹ càng, nhưng nếu như cậu động đậy lung tung, vậy thì tất cả những thứ này có thể sẽ bị phá hủy hết”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện