Chương 542:
Tống Hồng Nhan nghĩ tới một chuyện, cô ta tựa ở cửa xe cười nói: “Suýt chút quên mất một chuyện rồi”
Diệp Phi dừng bước.
Tống Hồng Nhan móc ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Phi cười nói: “Trận chiến đêm nay trừ quyết định Giang Hóa Long phải đi khỏi, nó còn quyết định sản nghiệp cuối cùng năm đó của ông ta thuộc về ai”
“Lúc đầu đám ông Hàn chiếm địa bàn trăm tỷ của Giang Hóa Long, lần này xem như đã lấy được nó từ mặt pháp luật rồi”
“Một vào một ra, trọn vẹn khoảng hai ngàn tỷ, em để mọi người kiếm tiền đầy bồn đầy bát rồi đó.”
“Trong thẻ có hai mươi tỷ, mười tỷ là tấm lòng mà mọi người đối với hội trưởng em, cũng là thù lao em đáng được nhận đêm nay”
Tống Hồng Nhan đưa thẻ ngân hàng vào trong tay Diệp Phi nói: “Mười tỷ còn lại là phí hội viên mười năm sau này của mọi người “Phí hội viên à?”
Diệp Phi nhìn thẻ ngân hàng cười khổ: “Có phải em nên mở một câu lạc bộ để mọi người rảnh rỗi đến tụ tập không?”
Một người đều phải đóng phí hội viên một trăm triệu, Diệp Phi cảm giác khá là đắt.
“Phúc lợi không yêu cầu xa vời, chỉ cần hàng năm em mời mọi người ăn cơm hai lần, bắt mạch một lần…”Tống Hồng Nhan nở nụ cười xinh đẹp: “Yên tâm, chị sẽ nhắc nhở em”
Nghe thấy lời này thì Diệp Phi thở dài ra một hơi: “Chuyện đó không thành vấn đề”
“Còn có, hội trưởng Vân Đỉnh Hội không phải người hữu danh vô thực”
Tống Hồng Nhan lại lấy ra một phần hợp đồng đưa cho.
Diệp Phi, khuôn mặt hơi say của cô ta đã đỏ hồng: “Vì để buộc hội viên lại và cũng để lại một đường lui, cho nên đám ông Đỗ sớm đã bỏ số tiền lớn để thành lập Tập đoàn Thiên Ảnh”
“Tổng bộ ở Long Đô, vì đây là nơi kiếm được nhiều tiền nhất. Bên dưới liên quan đến giải trí, điện ảnh và truyền hình”
“Hiện tại Vân Âm hot khắp cả nước vì có một trăm triệu người dùng, nó cũng do cổ phần của Tập đoàn Thiên Ảnh nắm trong tay”
“Bảy người chúng chị đều có mười phần trăm cổ phần, còn ba mươi phần trăm còn lại sẽ bán ra ngoài.”
“Bây giờ em là hội trưởng Vân Đỉnh Hội, theo điều lệ thì õi một hội viên sẽ phải bỏ ra
“Nói cách khác, từ giờ trở đi thì em chiếm mười bốn phần trăm cổ phần, em sẽ là cổ đông lớn của Tập đoàn Thiên Ảnh, còn có một phiếu quyền quyết định”
Tống Hồng Nhan nói hết đường lui của Vân Đỉnh Hội cho Diệp Phi, cô ta tỏ rõ đám Hàn Nam Hoa đã hoàn toàn chấp nhận Diệp Phi.
Tập đoàn Thiên Ảnh hả?
Diệp Phi nghe vậy ngạc nhiên đến ngây người, đây chính là công ty giải trí ở Long Đô, chỉ mỗi Vân Âm thôi là giá trị trên thị trường đã mấy chục tỷ, giá trị toàn bộ Thiên Ảnh sợ là sẽ hù chết người ta.
Đương nhiên giá trị trên thị trường không có nghĩa là có thể cầm được tiền mặt, nhưng tỉ lệ này tuy nhỏ cũng đủ để người ta thỏa mãn.
“Em không cần cảm thấy phần quà này quá lớn”
“Đây là thứ em nên có được, cũng là đám ông Hàn thật lòng muốn cho em. Dù sao sau này bọn họ còn phải dựa vào y thuật của em”
Tống Hồng Nhan nắm tay Diệp Phi rồi kí tên vèo vèo vài tài liệu: “Em không nhận thì bọn họ sẽ không để yên cho em đâu.”
“Được, phần quà này em nhận”
Nét mặt Diệp Phi có chút do dự: “Chị hãy thay em cảm ơn bọn họ”
“Đinh…” Ngay lúc Tống Hồng Nhan muốn trêu chọc Diệp Phi bao nuôi mình thì điện thoại di động của cô ta reo lên, cô †a đảo mắt nhìn sang, bất chợt khuôn mặt có chút lạnh lẽo.
Cô ta nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt Diệp Phi, sau đó chui vào xe nghe điện thoại.
“Nghe nói đêm nay cô thừa sống thiếu chết, Tống Hồng Nhan, cuối cùng thì cô còn muốn chơi tới khi nào?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm của một người phụ nữ: “Tôi cho cô thời gian một tháng, nếu vẫn chưa về thì đừng trách tôi đến Trung Hải bắt người…”
Mặc dù tối hôm qua có khá nhiều chuyện xảy ra nhưng sáng hôm sau Diệp Phi vẫn chào đón ngày mới trong sự thảnh thơi và thư giãn.