Chương 548:
“Nếu bố bị ho ra máu thì chứng tỏ cậu ta có tài thật, chúng †a có thể hạ thấp thân phận mà mời cậu ta sang đây xem cho bố. Nhưng nếu hai ngày sau không có chuyện gì xảy ra với bố, hoặc là bố chỉ bị nhức đầu và đau tim thôi thì chứng tỏ thằng nhóc kia nói bậy nói bạ, khám được bệnh đau tim cũng chỉ là ăn may mà thôi, lúc đó chúng ta sẽ tính cả nợ mới lẫn nợ cũ, không chỉ đóng băng phòng khám của cậu ta mà còn tố cáo cậu ta xúc phạm người khác, khiến cậu ta phải ở trong tù đến rục xương”
Mặt mũi Hoắc Thương Ẩn bỗng nhiên trở nên thật dữ tợn như một con dã thú bị thương: “Bố sẽ cho cậu ta biết cái giá của việc xúc phạm đến tôn nghiêm của nhà họ Hoäc”“
“Đây đúng là ý kiến hay” Hoắc Tử Yên gật đầu liên tục, sau đó cô ta chuyển đề tài: “Bây giờ chúng ta nên làm gì hay chỉ đứng xem ạ?”
“Con hãy viết một bản hợp đồng giá trị ba ngàn năm trăm tỷ cho Đường Nhược Tuyết. Trong mắt Hoắc Thương Ẩn ánh lên vẻ lạnh lẽo “Hai ngày sau, nếu bố bị ho ra máu thì con nói với cô ta là cô ta sẽ có được bản hợp đồng trị giá ba ngàn năm trăm tỷ này nếu đưa Diệp Phi đến đây”
“Nếu cô ta không chấp nhận thì đưa hợp đồng cho Đường Thi Tịnh…”
Gần xế chiều, sau khi khám bệnh cho bệnh nhân xong xuôi, Diệp Phi đang định đóng cửa thì đột nhiên anh thấy có một người đã đứng trước cổng tự lúc nào.
Đường Nhược Tuyết dựa người vào cửa xe, hai tay khoanh trước ngực rồi yên lặng mà nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi hơi sững người: “Em đến đây từ lúc nào thế?”
“Em vừa tới thôi, thấy anh đang bận nên em không làm phiền” Đường Nhược Tuyết đứng thẳng người, không dựa vào cửa xe nữa mà đi từ từ tới trước mặt Diệp Phi.
Người phụ nữ này vẫn xinh đẹp và ăn mặc thời trang như vậy. Trời đã dần dần chuyển lạnh nhưng cô vẫn chỉ mặc một chiếc váy sườn xám dài màu be.
Đường xẻ của chiếc váy vừa phải tôn lên đôi chân thon thả, trắng ngà, đẹp đến mức cô không cần mang tất. Khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, hai mắt trong veo như làn nước.
Cô đứng ở trước xe nhưng làm cho người ta không thấy được con BMW màu đỏ đang đậu sau lưng cô mà hoàn toàn chỉ có cô ở trong tầm mắt.
“Em tìm anh có việc gì à?” Diệp Phi lịch sự mời Đường Nhược Tuyết vào trong mà không hề để ý tới tư tưởng nam nữ thụ thụ bất tương thân nên rất thoải mái mà ở chung một chõ.
Đường Nhược Tuyết đi vào phòng khám: “Đám người Hoắc Tử Yên có còn làm phiền anh không?”
“Buổi sáng họ vừa tới nhưng bị anh đuổi đi rồi”
Diệp Phi rót cho Đường Nhược Tuyết một cốc nước: “Đám người đó cảnh cáo hay đe dọa gì em hả?”
“Tối hôm qua họ gọi điện thoại cho em, nhờ em đến thuyết phục anh hãy đến Đào Hoa số ba để khám bệnh cho Hoắc Thương Ẩn, họ còn nói đây là một cơ hội tốt của anh nữa”
Đường Nhược Tuyết nói bằng giọng nhàn nhạt: “Mấy hôm trước thì mới đuổi chúng ta đi, bây giờ lại muốn gọi chúng ta về. Từ khi nào mà chúng ta trở thành khối bột nhão để bọn họ thỏa sức nhào nặn như thế chứ?”
“Thêm cả giọng điệu của cái cô trợ lý Lý đó quá quắt quá nên em từ chối yêu cầu của cô ta ngay lập tức rồi, em cũng nói rõ là em sẽ không khuyên nhủ anh tới đó đâu. Nhưng mà em biết là mình không nên dây dưa với nhà họ Hoắc, Hoắc Tử Yên lại còn là người cao ngạo như vậy nên em ghé qua xem anh một chút. Anh không sao là tốt rồi”
Cô thở dài một cách yếu ớt.
“Em không thuyết phục anh đi chữa bệnh cho Hoắc Thương Ẩn à?”
Diệp Phi mở miệng cười: “Nếu chữa cho ông ta thì chẳng những công việc của anh sẽ lên như diều gặp gió mà em cũng sẽ nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, sẽ giúp ích cho tình hình bây giờ của công ty Thiên Đường đấy em. Nếu là trước đây thì chắc chắn em sẽ thuyết phục anh đi chữa bệnh cho bằng được. Dù đó là người làm anh tủi thân, làm anh nhục nhã, em vẫn sẽ muốn anh phải nhãn nhịn, lấy việc chung làm trọng”
Đường Nhược Tuyết không hề che giấu nỗi lòng của mình: “Bởi vì anh vẫn được coi là một nửa của nhà họ Đường, vẫn còn ăn ở trong nhà họ Đường nên em có tư cách để bắt anh làm vật tế. Nhưng bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi mà em còn bắt anh làm những chuyện như vậy thì chắc não em ngập nước rồi”
Cô là người trưởng thành, đối với cô mà nói thì dĩ nhiên việc tranh giành rất quan trọng, nhưng dẫu sao thì quyền lợi cá nhân của mỗi người vẫn là quan trọng nhất, có mấy ai vì tiền mà không phải rơi nước mắt, mà không phải chảy máu, mà không phải ôm trong lòng hàng vạn sự tủi thân đâu?
Diệp Phi cười một cái: “Không phải em đến để thuyết phục anh là được rồi, nếu không thì chắc là anh đã đuổi em ra ngoài từ lâu rồi ấy chứ”
Đường Nhược Tuyết trợn mắt nhìn Diệp Phi: “Người ta nói là một ngày làm vợ chồng thì trăm năm ân tình sâu nặng, thế mà anh lại làm ngược lại à? Mới có mấy ngày không gặp mà anh đã tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy rồi”
“Nếu anh tuyệt tình tuyệt nghĩa thật thì làm gì có chuyện anh để em ở trong Đào Hoa số một”
Diệp Phi hỏi bằng giọng thờ ờ: “Em chuyển vào đó chưa?”