Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 580


trước sau

Chương 580:

 

“Có!” Tống Hồng Nhan ghẹo: “Cậu có thể làm quen kết thân với người cầm quyền của Sở Môn ở Trung Hải là Sở Soái, nếu được người đó ủng hộ thì không chỉ mỗi mình cậu mà cả Trung Hải này đều được bình yên suốt mười năm luôn ấy chứ”

 

Nhắc tới Sở Soái, mắt Tống Hồng Nhan lại sáng lên, đó là sự kính nể với kẻ mạnh hơn mình rất nhiều.

 

“Người năm quyền Sở Môn hả?” Diệp Phi nao nao: “Người đó có thể uy hiếp được Giang Hoa Long và Bá Kiếm ư?”

 

“Tất nhiên là dư sức.’ Tống Hồng Nhan cười cười nói: “Vì ba kẻ không nên thân dưới quyền ông ta được ghi tên trên bảng xếp hạng trong giới sát thủ, chia nhau nắm giữ các vị trí thứ nhất, thứ hai và thứ ba…

 

Tống Hồng Nhan cười đùa khiến Diệp Phi thấy khá là tò mò nhưng anh ngồi than thở vài câu rồi quên béng đi không để trong lòng.

 

Diệp Phi bị cuộc sống này mài mòn qua ngày tháng đã hiểu ra một chân lý vững chắc đó là nhờ vả người khác cho bằng cứ trông chờ vào bản thân mình cho xong.

 

Mọi ngọn núi trên đời này đều có nguy cơ sụp đổ vào một ngày nào đó, chỉ có chính bản thân mình là đáng tin nhất thôi.

 

Anh và Tống Hồng Nhan đến nhà ăn của Ngũ Hồ kiếm bữa sáng, sau đó Tống Hồng Nhan quay về giải quyết công việc còn tồn đọng trong tay, hội Vân Đỉnh phải cố gắng nuốt chửng sản Giang Thị để lại.

 

Diệp Phi vội vàng chạy về Huyền Hồ Cư để khám bệnh.

 

Chẳng cần biết thế giới sẽ đổi thay thế nào, cũng chẳng quan tâm trong túi mình có bao nhiêu ngàn tỷ thì làm nghề y cứu người vẫn là trách nhiệm chuyên môn bắt buộc của Diệp.

 

Phi.

 

Diệp Phi mới mở cửa ra đã trông thấy Mã Thiên Quân chống gậy đi tới.

 

Anh hơi giật mình rồi cười nói: “Cậu Quân, chẳng mấy khi thấy cậu nha”

 

“Chào anh Diệp Phi, chào buổi sáng” Mã Thiên Quân liên tục chào hỏi Diệp Phi: “Tôi tự tiện tới đây thế này cũng hơi ngại, mong anh thông cảm cho tôi nhé.”

 

“Có gì đâu mà, hôm qua cậu vừa mới giúp tôi một việc lớn nên tôi vẫn còn thiếu cậu cái ơn đó đây nay” Diệp Phi cười xòa nói: “Vả lại tôi mở phòng khám để kinh doanh nên làm gì có chuyện từ chối khách đến bao giờ!”

 

Diệp Phi chẳng có thiện cảm gì với Mã Thiên Quân nhưng hôm qua cậu ta vừa mới giúp anh, hôm nay lại tỏ thái độ thân thiết thế này nên anh phải cho người ta chút thể diện.

 

“Anh Diệp Phi nói nặng quá, nói nặng quá rồi. Đó chỉ là việc tôi tiện thì giúp thôi, nế u là người khác thì chắc họ cũng gọi điện báo cho anh biết ấy mà”

 

Mã Thiên

Quân không chỉ kính nể Diệp Phi mà còn sợ anh như chuột sợ mèo, lúc Diệp Phi mới đánh gãy tay chân mình cậu ta đã nổi điên lên và chỉ muốn tìm mọi cách để trả thù Diệp Phi.

 

Tuy là sau đó cậu ta bị nhà họ Mã dạy dỗ một trận ra trò, đã từ bỏ ý định đó rồi nhưng cậu ta vẫn khinh khỉnh chẳng xem Diệp Phi ra gì, nghĩ anh chỉ là thứ cáo mượn oai hùm ra vẻ mà thôi.

 

Hành động chiếm chỗ của Đỗ Thanh Đế và Hoàng Tam Trọng cũng trở nên hoang đường và nực cười trong mắt Mã Thiên Quân.

 

Hôm qua cậu ta báo cho Diệp Phi biết chuyện Đường Nhược Tuyết bị bắt cóc chỉ để lấy lòng Mã Gia Thành thôi.

 

Nhưng sáng nay khi nghe Mã Gia Thành nói về trận chiến ở khuôn viên Giang Thị thì Mã Thiên Quân đã ngu người và sợ chết khiếp.

 

Giang Thế Hào ra tay tàn nhẫn và độc ác với cả dàn cao thủ nhiều như mây lại bị Diệp Phi chém như chặt thịt gà thì một đứa cháu trai của nhà họ Mã lấy tư cách gì đứng đó hất mặt khinh thường Diệp Phi?

 

Nên sáng sớm cậu ta lập tức chạy tới Kim Chi Lâm.

 

“Anh Diệp Phi, hôm nay tôi tới đây vì hai chuyện.” Mã Thiên Quân không dư hơi thừa lời thêm nữa, hai người trò chuyện được vài câu thì cậu ta bắt đầu nói đến vấn đề chính: “Thứ nhất là tôi muốn nhờ bác sĩ của Kim Chi Lâm khám tay và chân cho mình xem có thể giúp nó nhanh khỏi lên được không”

 

Cậu ta không yêu cầu Diệp Phi phải chữa cho mình mà chỉ nhờ bác sĩ của phòng khám, điều đó đã thể hiện rõ cậu ta biết mình không xứng và chẳng đủ tầm để yêu cầu Diệp Phi bất kì điều gì.

 

“Hai là hôm qua tôi có nhặt được túi xách của chị dâu nên tới nhờ anh đưa lại cho chị ấy”

 

Cậu ta vừa nói vừa lấy một cái gói to đùng đựng chiếc túi xách hiệu Chanel của Đường Nhược Tuyết ra đưa cho Diệp Phi.

 

“Cậu Quân có lòng quá” Diệp Phi nhận lại túi xách của Đường Nhược Tuyết rồi liếc sang nhìn Mã Thiên Quân. Chàng thanh niên Mã Thiên Quân này đặt cái tôi của mình xuống rồi thì làm việc cũng đâu ra đấy phết.

 

Diệp Phi vẫy vẫy tay: “Vào đây nào, cậu ngồi xuống đi để tôi khám xem cái xương gãy của cậu thế nào rồi.”

 

Mã Thiên Quân hơi giật mình rồi lại mừng như điên: “Cảm ơn anh Diệp Phi.”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện