Chương 598:
“Cháu gái nhỏ, cháu nói đúng, người có năng lực nên được tôn sùng, bây giờ Nhược Tuyết tốt hơn cháu, nên đương nhiên Nhược Tuyết sẽ tiếp tục làm chủ tịch”
“Ừ, Thi Yến, không phải cô tám nói cháu, cháu và Nhược Tuyết bây giờ năng lực cách quá xa nhau, nếu cháu có thể ký được hợp đồng 5 tỷ như thế này, chúng tôi sẽ chọn cháu ngay”
“Đúng vậy, chúng ta có nghieng về phía cháu, nhưng so với hợp đồng mười tỷ này, cháu thật sự kém hơn, chúng ta không thể nói trái với lương tâm được”
Các giám đốc và cổ đông của Thiên Đường lần lượt khuyên răn Đường Thi Yến, nói rằng cô ta không có năng lực, và làm chủ tịch được.
“Phụt -” Đường Thi Yến phun ra một búng máu…
“Như thế này thì làm sao em có thể giúp được. Anh định không cho em về sớm nghỉ ngơi sao?”
Hai giờ sau, trong văn phòng chủ tịch, Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi ngồi vào chỗ của mình, cô liền pha một tách cà phê rồi đưa cho anh.
“Công ty Thiên Đường là một vũng lầy, đám cổ đông và giám đốc đều là những con bọ hút máu. Dù em có làm gì đi nữa, cũng sế bị bọn họ bòn rút sạch sế.”
Diệp Phi cầm tách cà phê thổi nhẹ: “Chỉ là anh không muốn em xấu hổ rời đi”
“Dù phải rời đi thì cũng phải rời đi trong tư thế ngẩng cao đầu mới có thể khiến bọn họ hối hận”
“Tất nhiên, quan trọng nhất là khi giàu có đừng quên nhau”
“Em ổn và cũng hy vọng anh vẫn ổn”
Kim Chi Lâm dần ổn định và cũng có lượng khách ổn định, Diệp Phi cũng được coi là có chỗ đứng ở Trung Hải, phần còn lại hy vọng Đường Nhược Tuyết cũng có thể sống sót qua khó khăn.
Tình cảm không còn như xưa nhưng những lời hứa trong lòng thì không thể quên được, những bữa cơm đó sẽ được đền đáp trong tương lai.
Trong những ngày tới đây, anh muốn Đường Nhược Tuyết trở thành chủ tịch thật sự của công ty Thiên Đường.
Đường Nhược Tuyết khế giật mình, sau đó dùng ánh mắt ôn nhu nhìn anh: “Anh thật có lương tâm”
“Hãy tận dụng khoảng thời gian này, con bài thương lượng đã có trong tay, hãy làm sạch công ty một cách triệt để. Chủ tịch và cổ đông thì không thể thay đổi nhưng giám đốc điều hành và nhân viên vẫn có thể thay đổi
Diệp Phi nhẹ giọng nhắc nhở: “Cho thêm vài người của mình vào, sau này dễ làm việc hơn”
“Đừng nghĩ rằng họ không có giá trị bằng giám đốc hay cổ đông, chỉ cần cho họ ăn đầy đủ, rồi đến khi họ trở nên thèm ăn thì sẽ còn tham lam và điên rồ hơn”
Đáy mắt Diệp Phi lóe ra nhiệt khí: “Rốt cuộc khi đó bọn họ không thể làm gì mà không có em”
“Không thể làm gì nếu không có em là sao?”
Đường Nhược Tuyết trừng trắng mắt nhìn Diệp Phi một cái: “Em hận không thể đuổi họ đi”
“Tổ sư của nhà họ Đường không muốn bố em càng ngày càng mạnh nên trong lúc bắt em bận rộn, ông ta đã ném những thứ rác thải kia của nhà họ Đường để hút máu em”
Diệp Phi than thở với tính toán của Đường Bình Phàm: “Đây là một mũi tên trúng hai con nhạn”
Đường Nhược Tuyết không nói gì, hiển nhiên cô đã biết suy nghĩ của ông nội từ lâu, nhưng cô chỉ là một thanh kiếm nhân tạo, không thể phản kháng.
“Em muốn tự do mà sống, không bị ông ta dắt mũi, nhưng em lại không đủ sức để đấu lại”
Diệp Phi tiếp tục đề tài vừa rồi: “Vậy chúng ta nên cố gắng biến đống phế thải của nhà họ Đường thành bảo vật, tốt nhất là biến chúng trở thành trợ thủ đắc lực của chúng ta”
“Đừng nhìn thấy bọn họ ngu xuẩn như vậy, dù gì cũng là con cháu của nhà họ Đường. Bọn họ cũng quen thuộc cách sống của nhà họ Đường, biết rõ nội tình”
“Một khi sở hữu được bọn họ, Công ty Thiên Đường sẽ không chỉ hoạt động tốt hơn trong tương lai mà em cũng có thể giành được tiếng nói trong gia đình”
“Bằng cách này trong tương lai em không chỉ có thể trở lại Long Đô mà còn có thể trở thành nhân vật cốt cán của Đường Môn: Diệp Phi vẽ ra tương laic ho Đường Nhược Tuyết.
Trong lòng anh hi vọng đám người Đường Nhược Tuyết sẽ rời khỏi Đường Môn phái, nhưng theo lời kể của Đường Nhược Tuyết có vẻ ngoài cái chết thì Đường Bình Phàm sẽ không để cho gia đình họ thoát khỏi.
“Diệp Phi, anh biết quá nhiều…”