Cô biết mối quan hệ của Triệu Hiểu Nguyệt, Diệp Phi muốn đuổi việc cô ta là suy nghĩ viển vông.
Diệp Phi nhìn giám đốc Giả, mỉm cười: “Xem ra thể diện của hội trưởng Hoàng vẫn chưa đủ nhỉ.
”
Giám đốc Giả ậm ừ mỉm cười nói: “Đúng là không đủ.
”
Thấy Diệp Phi bị giám đốc làm mát mặt, mấy nữ nhân viên có người bĩu môi có người nhìn nhau bật cười, tỏ vẻ kinh thường.
Bọn họ cảm thấy Diệp Phi quá tự cao rồi.
“Tắm chỉ phiếu này có đủ không?”
Diệp Phi lấy ra tắm chỉ phiếu thứ hai.
Hồi Xuân Đường, 50 triệu.
Giám đốc Giả biến sắc.
“Nếu chưa đủ, thì thêm một tắm nữa.
”
Diệp Phi lấy tắm chỉ phiếu thứ ba ra.
Tập đoàn Thiên Bảo, một trăm triệu.
Giám đốc Giả suýt nữa thì ngã chổng vó.
Anh ta dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Phi, không ngờ anh không chỉ quen biết Hoàng Chấn Đông mà còn có giao hảo với Tôn Thánh Thủ và Hàn Nam Hoa.
Những người này đều là khách hàng lớn của ngân hàng, mỗi năm giao dịch hơn trăm triệu.
Diệp Phi có thể nhận được số tiền lớn từ chỗ bọn họ, chứng tỏ Diệp Phi có ảnh hưởng rất lớn tới bọn họ.
Một giây sau, anh ta tát Triệu Hiểu Nguyệt một cái: “Cút, cô đã bị đuổi việc…”
Không đợi Triệu Hiểu Nguyệt phản ứng kịp, Diệp Phi đã chui vào trong xe của Đường Nhược Tuyết, chỉ là sau khi xe chạy được máy cây só thì dừng lại vẹn đường.
Cô nhận được điện thoại của Triệu Hiểu Nguyệt gọi tới.
Sau một lát, Đường Nhược Tuyết bày ra bộ dáng giật mình, cúp điện thoại, nhìn Diệp Phi: “Sao anh lại khiến ngân hàng khai trừ Triệu Hiểu Nguyệt?”
Cô đi sớm, không nhìn thấy hai tắm chi phiếu phía sau, Triệu Hiểu Nguyệt chỉ lo đắc ý, cũng không nhìn thấy chỗ ký tên ở hai tắm chỉ phiếu.
Diệp Phi tiện miệng giải thích một câu: “Thái độ của cô ta không tốt, không chuyên nghiệp, bị khai trừ là chuyện bình thường.
”
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết trầm xuống: “Đừng có lừa tôi, nói thật cho tôi biết.
”
“Anh quen Hàn Nam Hoa của tập đoàn Thiên Bảo.
”
Diệp Phi cười một tiếng: “Tập đoàn Thiên Bảo là đại cổ đông của ngân hàng Bao Hải, tiền mỗi năm gửi ở đây trên