Chương 615:
“Thím Ngô, xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng…”
Hai cái tát, lại thêm cảnh cáo một phen, cả buổi tối Lâm Thu Linh đã an phận rất nhiều.
Tuy răng còn khoe mẽ, nhưng không vênh mặt hất hàm sai khiến nữa, cũng không tùy ý đánh người nữa, khiến Diệp Phi ăn cơm thoải mái hơn nhiều.
Cơm nước xong, Diệp Phi uống một tách trà, sau đó rời khỏi biệt thự, anh chuẩn bị đi tìm Tống Hồng Nhan nói về chuyện của Miêu Phượng Hoàng.
Xe chạy rất nhanh, không bao lâu đã đi được nửa quãng đường, Diệp Phi vừa định rẽ vào đường phụ, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Trên bậc thang của quảng trường Wanda, cô đang ngồi trong một góc ánh đèn u ám, vừa vén mái tóc đẹp, vừa cầm bánh bao ăn, giống như vừa mới làm xong công việc bán thời gian.
Bóng dáng yếu ớt, trong gió đêm đặc biệt cô đơn.
Đó là Tô Tích Nhi.
Diệp Phi khẽ cau mày, dừng xe ở ven đường, sau đó đi qua: “Muộn như vậy còn chưa về?”
*“A, bác sĩ Tô Tích Nhi đầu tiên là giật mình, theo bản năng rụt người lại, nhận ra Diệp Phi, yếu ớt nói: “Anh… xin chào, tôi mới phát tờ rơi xong.”
Má cô ửng hồng một cách khó hiểu, dường như không quen giao tiếp với người khác giới.
Ngoài việc nói chuyện, cô còn cất lại bánh bao trong lòng bàn tay, chuẩn bị lấy giấy gói lại cho vào túi.
Dù không phải là bánh bao lúc xế chiều, nhưng khô quắt, nhỏ giống vậy.
“Cô thích ăn bánh bao này như vậy, để tôi xem, nó rốt cuộc có vị gì”
Diệp Phi cướp lấy bánh bao của Tô Tích Nhi, không nói hai lời nhét vào trong miếng, nhai hai lần liền nuốt xuống.
“Mùi vị không tệ, nhưng có chút khô…” Diệp Phi chép vài cái, dáng vẻ rất hài lòng.
“A” Tô Tích Nhi không khỏi mở to miệng, trong ánh mắt yếu ớt đáng thương hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Phi sẽ ăn bánh bao của cô, còn
Đây là cái bánh cô đã ăn qua mà.
Điều này khiến cô rối ren, có chút không biết làm thế nào, không biết làm sao xử lý cục diện trước mắt.
“Còn bánh bao không? Cho tôi một cái nữa.”
Diệp Phi lại nói: “Còn chưa no đâu.”
“Có, có…” Tô Tích Nhi đầu óc trống rỗng, gật đầu theo bản năng, sau đó lại móc ra một túi giấy, trong đó còn một cái bánh bao.
Diệp Phi cũng không khách khí, trực tiếp cần lấy ăn từng ngụm, rất nhanh lại đã sạch sẽ ăn xong một cái, thậm chí cũng ném bột vụn trong lòng bàn vào trong miệng.
Tô Tích Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Phi, không ngờ rằng Diệp.
Phi sẽ tìm cô để ăn bánh bao, còn ăn ngon như vậy.
“Bánh bao không tệ, chỉ là ăn không no”
Diệp Phi sờ sờ bụng nói: “Hơn nữa ăn đồ của cô, tôi cũng nên có qua có lại.”
“Đi, ăn bát cháo với t Diệp Phi nghiêng đầu đi về phía quán ăn khuya cách đó không xa.
“Không, không cần…”“Tô Tích Nhi theo bản năng đứng lên: “Tôi no rồi, ăn không nổi, tôi về đây”
Cô hoảng sợ như con chim nhỏ, nhỏ giọng chuẩn bị cáo từ.
“Đứng lại”
Diệp Phi đột nhiên gọi cô lại.
Tô Tích Nghi bị dọa giật mình, dừng bước, quay đầu liếc nhìn Diệp Phi, sau đó lại rũ khuôn mặt xinh đẹp xuống.
Thật ra cô rất xinh đẹp, để mặt mộc cũng cho người ta cảm giác giống như con cưng, cộng thêm vẻ tươi tắn sạch sẽ, so với hoa hậu giảng đường Võng Hồng gì đó đẹp hơn gấp mười lần.
“Lại đây.”
Diệp Phi mặt trầm như nước.