Chương 617:
“Cô phơi thảo dược cho dân làng, hiểu việc chính sẽ hiểu hết những việc còn lại, huấn luyện một chút, cô có thể bắt đầu”
Diệp Phi động viên cô: “Ngay cả Thẩm Vân Phong quần áo lụa là ăn chơi, học được một tuần đã bắt đầu, cô chắc chắn không có vấn đề gì”
“Ngoài ra, cô đã thi vào đại học Trung Y Long Đô, nói rõ cô có chí học y, cô đi Kim Chi Lâm học tập một chút, đối với cô sau này vô cùng có lợi.”
“Hơn nữa, ở chỗ tôi có ba người rất tài giỏi, lợi hại hơn so với thầy cô trong trường, cô học trên một năm, được lợi cả đời”
“Điều quan trọng nhất là cô ở Kim Chỉ Lâm, không chỉ có thể tích góp học phí, còn tiện cho tôi khám bệnh cho cô…”
Diệp Phi thô bạo ra quyết định: “Quyết định như vậy đi, ngày mai thu dọn, ngày mốt đến Kim Chi Lâm báo cáo”
Thân thể cô gái vừa tốt lên, không thể quá vất vả, Diệp Phi quyết định giúp đỡ một phen.
Tô Tích Nhi nhất thời không thể tiêu hóa nhiều thông tin như vậy, chỉ có thể lo lắng bất an xoa xoa tay.
Diệp Phi đập tan sự do dự của Tô Tích Nhi: “Không cần suy nghĩ, như vậy cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho thím Ngô”
Tô Tích Nhi đỏ mặt, cắn chặt môi: “Ừm…”
Nhìn thấy Tô Tích Nhi đồng ý đến Kim Chi Lâm, Diệp Phi vui lên, vẫy tay muốn một chai bia lạnh, ‘răng rắc” mở ra.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vươn qua.
Lòng bàn tay Tô Tịch Nhi che miệng chai lại, nhìn Diệp Phi cẩn thận nghiêm túc nói: “Anh lái xe, đừng uống rượu được không…”
Người thấy thương xót.
Vẻ mặt của Tô Tích Nhi yếu ớt nhưng giọng điệu kiên trì, còn có tay nhỏ kiên định che trên miệng bình, không hiểu sao làm trong lòng Diệp Phi có một dòng nước ấm chảy qua.
“Lái xe uống rượu dễ xảy ra chuyện…” Nhìn thấy Diệp Phi trở nên im lặng, Tô Tích Nhi có chút hoảng loạn, nhưng vẫn rụt rè mở miệng.
Mặc dù không dám nhìn Diệp Phi, nhưng tay nhỏ của cô
“Được, không uống”
Diệp Phi đưa một ly bia lạnh cho một ông anh ngồi ở bàn bên cạnh, sau đó nhìn Tô Tích Nhi chậm rãi cười nói: “Nhưng cô phải ăn cháo với tôi.”
Tô Tích Nhi nhếch môi gật gật đầu: “Ừm”
Thức ăn nhanh chóng đến, cháo khoai lang, cải ngỗng xào, cá hấp, bánh bao hoàng kim, bày đầy bàn vuông nhỏ.
Tô Tích Nhi nhẹ nhàng hít hít, nhưng không động đũa, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
“Ăn nào”
Diệp Phi múc cho Tô Tích Nhi một bát cháo khoai lang, sau đó cầm đũa lên, kêu cô ăn cùng: “Ngồi làm gì vậy?”
Vẻ mặt Tô Tích do dự một chút không động đũa.
“Cô lại không ăn, tôi trực tiếp đút cho cô.”
Diệp Phi xụ mặt: “Cô bận việc một đêm, tôi lại ăn bánh bao của cô, đối lả rồi, mau ăn nhanh”
Nghe thấy Diệp Phi muốn đút mình, lại thấy bộ dạng lưu manh của anh, Tô Tích Nhi bị dọa sợ, vội vàng tủi thân cầm đũa lên ăn hai ngụm.
Thức ăn ấm nóng, khoai lang ngọt, làm khuôn mặt xinh xắn của Tô Tích Nhi trở nên ôn hòa, cũng khiến cô tò mò ngắm Diệp Phi.
Cô hơi khó hiểu, lúc chiều bác sĩ Diệp còn hiền lành, sao đột nhiên trở nên hung dữ như vậy?
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Đồ ăn tối nay phải quét hết sạch, tôi thích ăn đầu cá, phần cá còn lại cô ăn”
Diệp Phi trực tiếp ra lệnh với Tô Tích Nhi, sau đó lưu loát dứt khoát chia đồ ăn, trừ mười hai cái bánh bao hoàng kim không đụng vào.
Tô Tích Nhi có vẻ rất sợ sự ngang ngược của Diệp Phi, cầm muỗng lên chuẩn bị ăn cháo, chỉ là nhìn thấy cái muỗng trước mặt Diệp Phi có chỗ hỏng, cô lại vươn tay qua.