Chương 622:
Nó là một loại đan giải độc, phương pháp giống với Thất Tỉnh Tục Mệnh Châm, mặc dù không thể hóa giải vạn độc trên đời, nhưng sau khi dùng có thể tạm thời áp chế sự lan tràn của chất độc.
Chất độc có mạnh đến đâu, nó cũng có thể ngăn chặn trong hai mươi bốn giờ, mà thời gian này đủ để Diệp Phi tìm ra cách hóa giải.
Cho nên, anh suy nghĩ một lúc và quyết định chế tạo Thất Tinh Tục Mệnh Đan.
Vì thế Diệp Phi để Tô Bất Phàm và những người khác ngồi khám, anh trốn trong phòng luyện đan chơi đùa Thất Tinh Tục Mệnh Đan.
Kim Chi Lâm có đầy đủ dược liệu, hơn nữa dược thắng hàn đầy đủ đồ đựng dụng cụ luyện đan, cho nên Diệp Phi chế tạo vô cùng thuận lợi.
Sau bảy tám giờ, Diệp Phi đã tạo ra ba mươi viên Thất Tinh Tục Mệnh Đan, mỗi viên đều trông xấu xí, nhưng hiệu quả lại rất chuẩn.
Gần năm giờ chiều, sau khi Diệp Phi để nguội thuốc viên, tùy tiện cầm một tấm giấy báo gói lại, lái xe đưa cho mẹ Tống.
Trong phòng tổng thống, Diệp Phi lại gặp được mẹ Tống.
Váy dài, tóc dài cuộn lên, thiếu đi hai phần mạnh mế, lại nhiều hơn một chút hương vị phụ nữ, nhưng vẫn là mắt cao hơn đỉnh.
“Đây là Thất Tinh Tục Mệnh Đan”
Diệp Phi móc ra một viên thuốc đưa cho mẹ Tống, giọng điệu bình đạm: “Bất kể dì trúng cổ độc gì, chỉ cần không bị hành hạ đến chết trước khi dùng, thì có thể sống thêm hai mươi bốn giờ”
“Với thời gian này, chỉ cần tôi còn sống, thì đủ để chữa trị cho người bị hại.”
“Các người cầm đi để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, đợi ngày mười tám tháng sau, tôi sẽ gấp rút đến Nam Lăng giúp đối phó với Miêu Phượng Hoàng”
Diệp Phi nói nói thêm: “Tôi Tôi chế tạo tổng cộng ba mươi viên, đủ cho các người dùng một thời gian.”
“Thất Tinh Tục Mệnh Đan?”
Mẹ Tống nhìn viên thuốc xấu xí trong lòng bàn tay Diệp Phi, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Cái này có thể áp chế bất kì cổ độc gì?”
Mặc dù tối hôm qua Diệp Phi một châm đã chữa khỏi bệnh mặt liệt của Hùng bà bà, nhưng
Còn là thuốc viên có thể áp chế bất kì cổ trùng gì.
Diệp Phi không kiên nhẫn nói: “Không tin thì có thể tìm một người biết hàng đến xem thử”
“Vậy xem thử”
Mẹ Tống uể oải xua tay: “Hùng bà bà, mang cổ trùng lên”
Hùng bà bà nhanh chóng xuất hiện, trên tay bưng một chén đựng sâu trong suốt, bên trong có một con cổ trùng màu đen không ngừng chạy tới chạy luôn, vô cùng sinh động.
“Đây là một trong những con cổ trùng bắt được từ thành viên đã chết của nhà họ Tống”
Mẹ Tống ngữ khí lãnh đạm: “Chính nó đã giết một người cao thủ Hoàng cảnh của nhà họ Tống, bây giờ xem thử Thất Tinh Tục Mệnh Đan của cậu có thể áp chế nó hay không”
Bà ta để Hùng bà bà bỏ Thất Tinh Tục Mệnh Đan vào đó.
Đồng thời, bà ta lùi lại mấy bước, vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên rất kiêng dè thứ này, Diệp Phi lắc đầu: “Hoàn cảnh bên ngoài cơ thể này, áp chế không có ý nghĩa, cũng không thể biểu hiện ra hiệu quả”
Mẹ Tống liếc Diệp Phi một cái, sau đó hừ một tiếng: “Nếu không cậu nuốt cổ trùng, rồi dùng Thất Tinh Tục Mệnh Đan giải độc?”
“Đây là một chủ kiến hay”
Diệp Phi đột nhiên tiến lên một bước, dùng lòng bàn tay đập vỡ chén đựng sâu, bắt lấy con cổ trùng màu đen trơn trượt kia.
Giây tiếp theo, anh ném thẳng vào miệng mẹ Tống.
Con cổ trùng ‘vèơ’ trượt vào cổ họng không thấy bóng dáng.
Toàn trường yên ắng.
Sau đó, mẹ Tống không ngừng hét lên: “Vương bát đản, cậu dám hại tôi?”
Hùng bà bà và những người khác cũng hoảng loạn, luống cuống tay chân bao quanh Diệp Phi, còn tiến lên giải cứu chủ nhân.