Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 629


trước sau

Chương 629:

 

“Cậy già lên mặt?” Đường Hy Phụng giận quá hóa cười, nhìn chăm chằm Diệp Phi quát lên: “Thứ chẳng có gia giáo!”

 

“Hôm nay, tôi sẽ cho cậu xem, thế nào mới là cậy già lên mặ “Vút ——” Âm thanh của chiếc gậy vút gió ập xuống.

 

Mặc dù bà ấy không phải là người học võ, nhưng khi dùng hết toàn lực, nện xuống người thì cũng chỉ còn nước nát xương mà thôi.

 

“Bụp ——” Diệp Phi giơ tay lên, bỗng nhiên bắt lấy một đầu khác của cây gậy bằng ngà voi, đập ngang cây gậy xuống bắp chân.

 

Răng rắc một tiếng, cây gậy ngà voi bị gãy thành hai khúc.

 

Từ phần bị gãy nhìn vô trong chỉ thấy một mảng đen, máu đỏ rỉ ra, cùng lúc đó có một mùi tanh hôi thoang thoảng ra xung quanh, giống như có ai đang xương đi hầm vậy.

 

“Không phải bà muốn Nhược Tuyết tặng quà sao?”

 

“Cây gậy này, cũng đâu phải gì mà được rèn đúc từ ngà voi chứ, nói đúc từ xương cốt người chết thì may ra còn có người tin, đem theo bên người thứ đồ dùng độc địa thế này”

 

“Dăm ba tháng sau nói không chừng bà đi theo cát bụi luôn đấy”

 

Diệp Phi ném ra khúc gậy ra xa, quay người rời đi: “Cái mạng già này của bà, chính là món quà gặp mặt có ý nghĩa.

 

Trong lúc cả nhà họ Đường đang mơ hồ, Diệp Phi nghênh ngang bỏ đi.

 

Nếu như anh làm vậy để giúp Đường Nhược Tuyết và Đường Kỳ Kỳ xả giận, còn lâu anh mới nhắc nhở chuyện cây gậy Đường Hy Phụng.

 

Còn về kết quả buổi gặp mặt thế nào, Diệp Phi càng không có hứng thú.

 

Anh gọi một chiếc xe về Kim Chi Lâm, trong lúc đó nhận được tin nhắn của Đường Nhược Tuyết và Đường Kỳ Kỳ.

 

Đường Kỳ Kỳ khen anh làm tốt lắm, Đường Nhược.

 

Tuyết thì quan tâm đến cảm xúc của anh, Diệp Phi cười nhắn lại vài tin, nói răng mình không để bụng.

 

Lúc xe đi ngang qua khu Bạch Thạch, Diệp Phi tự dưng tâm huyết dâng trào, bảo tài xế dừng xe lại, trả tiền xong thì tự đi đến phòng trọ của Tô Tích Nhi.

 

Vẫn là con ngõ nhỏ âm u như thường này, nhưng đang lúc Diệp Phi tiến lên một bước, “Bịch” một tiếng, một cái

ông lão tóc bạc ngã ra ngay bên cạnh.

 

Ông lão ôm bụng kêu rên không ngừng, trán chảy đây mồ hôi, nhìn có vẻ như không thể tiếp tục cố cự được nữa.

 

Con hẻm này vốn ít người qua lại, ngẫu nhiên mấy người đi đường thấy ông lão ngã sấp xuống, ngay lập tức liền nhanh chân chạy đi mất, họ sợ bị liên lụi tới mình.

 

Diệp Phi khẽ nhíu mày, tiến lên đỡ ông lão dậy: “Ông ơi, ông làm sao thị “cút ” Còn chưa nói xong, Diệp Phi liền nheo mắt lại, phốc một cái phóng ra ngoài.

 

Dường như cũng trong giây phúc đó, trong mắt ông lão chợt ánh lên vẻ tinh ranh, môt cây dao găm cắm thẳng xuống đất.

 

Quần áo của Diệp Phi bị xé rách thành nhiều mảng.

 

Khắp toàn thân đều nổi hết da gà.

 

Chậm một giây thôi, đoán chừng sẽ bị rách bụng lòi ruột rồi.

 

“Vùt”

 

Một phát đầu chưa trúng, ông lão liền từ dưới đất vọt lên, chim bay tán loạn! Một cạy dao găm có cán dao hình đầu một con rắn, đầu rắn sắc bén rét lạnh! Sắc dao như cầu vòng, vụt thẳng đến yết hầu của Diệp Phi.

 

Một nhát này như một phát trí mạng, dùng hết tất cả những thứ mình có đem đi cược một lần.

 

Một nhát này cho người ta một loại ảo giác, không phải đối phương chết, thì sẽ là chính mình chết, hoặc là, đột tử sẽ là kết quả chung của cả hai người! Dao kề sát mặt, sát khí uyển chuyển làm tóc chuyển, ánh sáng gần như khiến đôi mắt của Diệp Phi chói lòa.

 

Sao nơi này lại xuất hiện xát thủ chứ?

 

Diệp Phi sau khi chấn kinh đột nhiên bước chân lách sang một bên.

 

Bước theo chiều gió.

 

“Vụt —” Một nhát lại này thất bại.

 

Ông lão vung ngược tay lên.

 

Diệp Phi lại lần nữa né tránh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện