Chương 633:
Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm đều như vậy, chỉ nhớ đến cái tốt của người khác: “Cả hai cô gái đó đều là người tốt, bảo con lựa chọn thì đúng thực có chút khó”
“Có điều con có thể đi theo cảm xúc của con mà”
“Ví dụ hai đứa nó cùng lúc rơi xuống nước…… Diệp Vô Cửu vô cùng nghiêm túc ví dụ: “Con sẽ cứu đứa nào?”
Thẩm Bích Cầm gõ đầu ông ấy mắng: “Rơi cái đầu của ông ý, cái suy nghĩ vớ vẫn hết mức, tôi với Diệp Phi cùng rơi xuống nước, ông thử dám cứu tôi trước xem?”
“Diệp Phi, con cứ tự hỏi lòng mình đi, muốn cùng ai đi đến cuối đời nhất?”
Ánh mắt Thẩm Bích Cầm phát sáng nhìn Diệp Phi chăm chằm: “Con cảm thấy ai là người thích hợp đi cùng con hết quãng đời con lại?”
Diệp Phi đứng thẳng lên: “Ai nói cho bố mẹ biết, con phải chọn một trong số hai người đó chứ?”
Thẩm Bích Cầm và Diệp Vô Cửu cùng nói một lời: “Những cô gái khác bố mẹ tuyệt đối không đồng ý”
Thấy trạng thái hùng hùng hổ hổ của bố mẹ, Diệp Phi có chút bất đắc dĩ, từ lúc này trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ thêm.
Nếu như nhất định phải chọn một người, thì mình sẽ chọn ai đây?
Đường Nhược Tuyết thì tính tình gấp gáp, không hề nói phải trái, đôi lúc còn dùng mặt lạnh để chiến tranh với người khác, chung sống với cô ấy, nhất định thường xuyên bị tra tấn tinh thần.
Tống Hồng Nhan thì khéo léo hiểu chuyện, làm việc gì cũng chu đáo, còn có thể nâng đỡ anh thêm trên bước đường sự nghiệp, sống với cô ấy, chỉ có cười vui ngọt ngào, còn có các loại kích thích.
So sánh như vậy, đương nhiên đáp án đã rất rõ ràng…… Chỉ là Diệp Phi dường như đang cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
“Được rồi, đừng ép Diệp Phi nữa, hôm nay nhắc nhở vậy thôi, còn lại để nó tự suy nghĩ”
Nhìn thấy Diệp Phi trầm tư, Diệp Vô Cửu kịp thời ngăn cản không cho Thẩm Bích Cầm đánh đuổi tới cùng: “Chọn dâu có giống như chọn rau đâu, phải cần có thời gian cân nhắc nữa chứ”
“Cứ quan sát xem tháng này nó thế nào đã, nếu như không có hành động gì, tháng sau mình lên lớp lại cũng được”
Ông ấy ra hiệu cho Thẩm Bích Cầm biết đến điểm dừng là được.
Thẩm Bích Cầm thở dài một hơi, nhìn Diệp Phi gật đầu: “Cũng phải, con đã là người trưởng rồi, phải biết suy nghĩ mọi mặt của một vấn đề nào đó, con cứ suy nghĩ thêm đi”
“Nhưng cho dù thế nào, hạn cuối của bố
Thẩm Bích Cầm không quên đưa cho Diệp Phi một thanh kiếm Damocles.
Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Biết rồi mà, ta nhất định cố gắng.
Thấy Diệp Phi cuối cùng cũng đồng ý, Thẩm Bích Cầm lúc này mới rời đi, Diệp Vô Cửu uống thêm một ngụm trà nữa, sau đó cũng đứng dậy ra hậu viên tản bộ: “Ta cưỡi con ngựa trắng, đi qua ba cửa ải, ta thay áo lục trắng, ta quay về Trung Nguyên, không tiếp tục màng Tây Lương, không ai lo, lòng ta chỉ nghĩ đến Vương Bảo Xuyến…..” Người khác khi hát bài này, chỉ khiến người cảm nhận được sự tang thương, nhưng khi được phát ra từ miệng Diệp Vô Cửu, lại khiến cho Diệp Phi cảm nhận được sự sát khí.
Một ngựa một kiếm, thần cản giết thần, quỷ cản giết quỷ, kẻ địch dù mạnh đến đâu, cũng không cách nào ngăn cản được con đường mà người đó nhớ nhung người thân…… Diệp Phi chợt xuất thần.
“Bác sĩ Diệt Ì…… Lúc này, Tô Tích Nhi cẩn thận từng li từng tí đi khi được đào tào thì cuối cùng cô cũng đã đổi được cách xưng hô: “Tôi lấy nước cho anh xong rồi”
Diệp Phi khẽ giật mình: “Cái gì? Lấy nước gì?”
Tô Tích Nhi mím môi: “Tôi chà sạch cái bồn tắm trong nhà vệ sinh của anh rồi, cũng lấy nước nóng cho vào rồi, lấy quần áo sẵn luôn rồi, giờ anh đã có thể…… đi tắm rồi”
Cô gái lấp lóe dưới ánh đèn, yên tĩnh lại đơn thuần, giống như một đóa hoa quỳnh nở rộ lúc ban đêm, cho người ta một loại cảm giác đẹp đế nhưng cứng rắn và trầm lặng.
Chợt nhìn, rất giống Lưu Diệc Phi lúc vừa debut.
Cô bé này đúng là chất phác chịu khó.
Diệp Phi rất tán thưởng cô, sau đó căn dặn một câu: “Sau này những việc lặt vặt thế này không cần làm đâu, tôi không phải đại gia, không cần người hầu kẻ hạ”
Tô Tích Nhi cúi đâu không nói gì nữa.
“Cô đi chuẩn bị tắm rửa trước đi”
Diệp Phi nhẹ nhàng tằng hắng một cái: “Tôi đang suy nghĩ chút chuyện.”
Tô Tích Nhi yếu ớt nói: “Tôi có giúp gì được không?”