Chương 645:
Chín nghìn tuổi rất ghét việc bị theo dõi, cho nên trong sơn trang không có camera, xung quanh lại đều là người của Nam Cung Hạo, bị vu khống thì khó mà rửa được oan khuất.
Đây chính là muốn trừng trị Diệp Phi đến chết.
Lúc này, hàng chục người từ trong biệt thự đi ra, có cả nam và nữ, giọng tứ xứ, nhìn thấy xung đột thì vây quanh lại xem.
Nam Cung Hạo nhìn thấy có người xuất hiện, anh ta càng hét loạn lên như bị bệnh tâm thần: “Đánh người, Diệp Phi đánh người, ôi, đau quá.”
“Quá vô pháp, quá vô pháp…” Anh ta còn bôi loạn vết máu trên người, làm cho chính mình càng thêm đáng thương.
Hoàng Thiên Kiều không khỏi hét lên: “Nam Cung Hạo, anh quá đê tiện”
“Có chút tự trọng đi”
Nhìn thấy vết máu trên đâu Nam Cung Hạo và dấu tay trên mặt, khuôn miệng Diệp Phi gợi lên vẻ lạnh lùng, thậm chí là xem thường và khinh bỉ.
“Người này là ai? Sao lại dám ở đây ra oai?”
“Đúng vậy, đây là sơn trang Phong Vân, dinh thự ở Trung Hải của Chín nghìn tuổi. Ở đây gây phiền toái, anh muốn chết hay sao?”
“Người này hình như là Diệp Phi, hình như là Thẩm Thiên Sơn chết…”
“A, tôi nhớ ra rồi, hình như anh ta có liên quan đến cái chết của Thẩm Thiên Sơn”
“Này, đứa trẻ này thực sự rất can đảm, động đến Thẩm Thiên Sơn thì thôi, còn dám động đến con trai của nguyên lão.
Nam Cung Hùng”
“Nghe nói anh ta ở Trung Hải rất được ưa thích, vẫn là khách quý của sáu ông trùm”
“Bất kể lai lịch của anh ta là ai, đánh người ở nơi công cộng như thế này là không xem mặt mũi Chín nghìn tuổi ra gì.
Khi Chín nghìn tuổi giết anh ta, sáu ông trùm cũng không dám lên tiếng… Mấy chục người đã sớm vây kín cửa, hầu hết đều mặc cùng một loại trang phục, rõ ràng là có liên quan đến Liên minh võ thuật.
Bọn họ tiến lại gần, đối với Diệp Phi ngang ngược chỉ trích, cho rằng anh khinh thường người quá đáng, dù có ân oán như thế nào cũng không nên đánh vào lúc này và chỗ này, huống chi Diệp Phi còn đang đến đây chịu
Âm mưu của Nam Cung Hạo đã thành công.
Hoàng Thiên Kiêu vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, anh ta chính là ăn vạ…”
“Cút, tránh ra”
Lúc này, rất nhiều thành viên Nam Cung cũng chạy tới, trong đó có một người phụ nữ mặc đồ đen đi phía trước, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ lo lắng.
Mẹ của Nam Cung Hạo, Trần Tú Lệ.
Bất quá chưa thấy Nam Cung Hùng xuất hiện.
Trần Tú Lệ nhanh chóng xuất hiện tại trung tâm của vụ việc, mặt bà ta sa sầm lại khi nhìn thấy đầu Nam Cung Hạo bị chảy máu, người bê bết máu, Diệp Phi đứng đó chắp hai tay sau lưng.
“Cung Hạo, có chuyện gì vậy?”
“Tại sao đầu con lại chảy máu? Còn có vết tát trên mặt? “
Bà ta vô cùng tức giận: “Ai đụng vào con trai tôi, đứng ra đây cho tôi”
“Mẹ, cứu mạng mẹ ơi…” Nhìn thấy mẹ của mình xuất hiện, tiếng hét của Nam Cung Hạo càng thêm gay gắt: “Con bị Diệp Phi đánh rồi”
“Anh ta biết con đi tố cáo anh ta, vì vậy anh ta chó cùng rứt giậu.”
“Không chỉ đem con ném vào con sư tử đá, mà anh ta còn không khách khí tát con một cái.”
“Anh ta còn nói anh ta là trời, anh ta chính là luật pháp.”
“Không quan trọng là Nam Cung hay Chín nghìn tuổi, ai hỗ trợ con cũng vô dụng. Anh ta muốn đánh con thì đánh, muốn giết con thì giết…” Nam Cung Hạo chỉ tay vào đồng bọn của mình: “Nếu mẹ không tin con, hãy hỏi họ…” Một chục người đồng bọn lập tức chạy tới và hét lên: “Đúng vậy, Diệp Phi đã đánh Nam Cung Hạo, húc đầu anh ấy vào sư tử đá, ngăn cản anh ta, anh ta liền đánh người”
“Diệp Phi còn nói nhà Nam Cung là rác rưởi, một người có thể giãm chết cả Nam Cung”
Từng người một tràn ngập phẫn nộ chính nghĩa, hung hăng dùng hết sức vu khống Diệp Phi.