Chương 650:
Ngay sau đó, ông ta gầm lên, một cỗ lực lượng mạnh mẽ hướng Diệp Phi đánh tới.
Tuy nhiên, ngay sau khi lực lượng này xuất hiện, nó đã bị nổ tung.
“Keng, keng, keng…” Trong một hơi, Diệp Phi chém ra mười ba nhát kiếm.
Kiếm chém một cách ác liệt.
Trong mắt mọi người, Nam Cung Hùng liên tục lùi về phía sau, máu trên người ông ta không ngừng bắn ra tung tóe.
Mấy chục mét sau, thân thể Nam Cung Hùng đập vào cổng sơn trang, ở phía sau tường xuất hiện hơn chục vết nứt.
Mà trên cổ họng, ông ta đang chống đỡ một thanh gươm sắc bén.
Diệp Phi nhìn Nam Cung Hùng hờ hững nở nụ cười: “Có muốn nói lời cuối cùng không?”
Nam Cung Hùng vô cùng tức giận nhưng đồng thời cũng ngỡ ngàng, hiển nhiên thực lực của Diệp Phi đã vượt xa dự tính của ông ta.
Sau đó, ông ta tằng hăng một tiếng, hét lớn: “Diệp Phi, tao là nguyên lão của Liên đoàn võ thuật, mày dám giết tao, tao đảm bảo với mày…” Lời còn chưa dứt, mũi kiếm đã đâm vào cổ họng ông ta! “Xoạt…” Máu tươi nhanh chóng bản ra từ cổ họng Nam Cung Hùng.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Mày… dám… giết tao?”
Mặt Diệp Phi không hề có cảm xúc nói: “Cái này còn không phải đang giết ông sao?”
Cơ thể Nam Cung Hùng rung lên, tức giận đến nỗi mũi miệng trào ra máu, sự sống của ông ta trôi qua nhanh hơn.
“Ông yên tâm, ngày hôm nay, không chỉ cho một nhà ba người của ông được đoàn tụ với nhau, mà sẽ cho cả dòng tộc Nam Cung của ông đi cùng với nhau”
Diệp Phi quay đầu liếc nhìn đám người: “Hôm nay, không có người nào thuộc con cháu nhà Nam Cung xuất hiện ở Trung Hải sẽ sống sót!”
Giọng nói vừa dứt, anh lao vào trong đám đông, đánh thẳng vào đám người cháu Nam Cung.
Một ánh kiếm nhanh chóng lướt qua.
Ngay lập tức, những tiếng la hét liên tục vang lên từ khắp nơi, máu tiếp tục bắn tung tóe, hiện trường vô cùng đẫm máu.
Chỉ trong chốc lát, tất cả hơn 30 con cháu của Nam Cung đều bị giết chết hết.
“Thằng nhãi ranh…”
“Tên nhãi ranh, mày thật là quá đáng, quá vô pháp vô thiên…”
“Bọn người Nam Cung Hạo có cái gì không phải, mày cũng không nên giết người như vậy..” Nhìn thấy Diệp Phi tàn nhãn như vậy, một người phụ nữ trung niên có quan hệ tốt với Nam Cung Hùng không khỏi lên tiếng quát mắng Diệp Phi.
“Rầm.”
Trước khi bà ta nói xong, Ngư Trường đã xuyên qua cổ họng bà ta.
Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Tôi cho bà nói chuyện sao?”
Anh ghét nhất loại người tiêu chuẩn kép này, lúc mẹ con Nam Cung vây công anh thì không lên tiếng, bây giờ anh còn sống thì liền giờ tay múa chân khiển trách.
Người phụ nữ trung niên thẳng tắp ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
“Đi, đi gặp Chín nghìn tuổi”
Diệp Phi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Thiên Kiều: “Nhân tiện, đưa đầu của Nam Cung Hùng theo luôn…”
Dưới sự dẫn đường của Hoàng Thiên Kiều, Diệp Phi đi qua sân thứ năm đến đình Phong Ba ở sau núi.
Đình được xây dựng bên cạnh vách đá, gần như lơ lửng, bên dưới có dòng sông chảy cuồn cuộn, gió rất mạnh và nước rất xiết, tạo cho người ta cảm giác như trên trời cao.
Lúc này, trong gian nhà rộng hơn mười mét vuông, đang ngồi bên trong là một người đàn ông trung niên trắng trẻo, sạch sẽ, như mọi khi mặc quần áo trắng và mũ đen, tạo cảm giác nhẹ nhàng.
Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế đá, trước mặt là cây đàn tranh.
Hai bên gian hàng có một số nam nữ mặc trang phục Trung Quốc đứng cung kính, không phải hộ vệ thì chính là thân tín.