Chương 807:
“Bà ta cứu ông không dùng y thuật thông thường mà là cổ trùng, lúc đấy tôi đã phán định bà ta và Miêu Phượng Hoàng có quan hệ”
“Cho rằng bà ta là Bạch U vì tuổi tác bà ta tương tự Hắc U, khí chất tương tự”
Diệp Phi nhìn về phía Bạch U, cười nói: “Đương nhiên, chẳng cần biết bà ta là ai, tôi đều muốn đâm một dao.”
Anh vừa dứt lời, bầu không khí lặng ngắt như tờ, không ai ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến vậy, còn ẩn chứa nhiều cạm bẫy như thế.
“Đặc sắc, giỏi lắm…” Miêu Phượng Hoàng nghe xong thì vỗ tay, cười khẩy một cái: “Không thể không nói, Tống Vạn Tam đúng là một tên cáo già, liên tiếp bày kế dụ tôi”
“Cũng không thể không nói đến người trẻ tuổi kia thông minh lanh lợi, không chỉ có thể quan sát ra Tống Vạn Tam không có bệnh mà còn thuận nước đẩy thuyền giúp ông ta một phen”
“Có điều những thứ này không có ý nghĩa gì hết.”
“So với thực lực của tôi, các người tính toán thêm nữa thì có giá trị gì?”
“Kết quả vẫn bị tôi giết chết không tha…’ Miêu Phượng Hoàng lạnh lùng nói: “Tống vạn Tam, đừng nói một nghìn người, cho dù mười nghìn người tôi đều có thể hạ độc giết hết.”
“Nếu có người không sợ cổ độc của bà thì sao?”
Lúc này, một giọng nói lạnh băng truyền từ cửa vào, nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây.
Mấy người Tống Kim Ngọc nhìn lại, vẻ mặt hơi thay đổi, chỉ thấy mẹ Tống, Tống Hoa Khai dẫn theo bà Hùng và một nhóm người xuất hiện.
Hai mươi tám tên cao thủ mạnh nhất nhà họ Tống.
Bọn họ đeo khẩu trang, mặc áo giáp, cổ họng được phòng hộ, tóm lại, trang bị kín từ đầu đến chân.
Mẹ Tống vẫn cường thế như trước đây, mang theo đám người bà Hùng đến áp chế Miêu Phượng Hoàng: “Miêu Phượng Hoàng, ngày chết của bà đã tới”
Miêu Phượng Hoàng cười châm chọc: “Chỉ bằng các người mà cũng muốn đối phó với tôi?”
“Chúng tôi đã uống Thất tinh tục mệnh đan”“
Trên mặt mẹ Tống mang them
“Cho nên hôm nay, bà chết, tôi sống!”
Hai mươi tám người nháy mắt đi lên bao vây.
Diệp Phi nhìn về phía Tống Vạn Tam thở dài: “Lão già họm hẹm xấu xa này…”
Chương 391: Không cho phép nhúc nhích
Tống Hoa Khai ra lệnh: “Người đâu, giết Miêu Phượng Hoàng”
“Chém bà ta một đao, thưởng mười nghìn tệ”
Sở dĩ không dùng súng là vì lo lắng không đánh trúng Miêu Phượng Hoàng, đạn lạc đả thương người nhà.
Sau khi mẹ Tống ra lệnh thì hai mươi tám tên cao thủ kia lập tức tiến lên, giống như chớp mà vọt về phía Miêu Phượng Hoàng.
Những người này trong tay cầm dao, sát ý ngập tràn.
Đám người Hoa Thanh Phong tranh thủ lui về sau, nhường lại chiến trường tránh tay bay vạ gió.
Ba tên con cháu nhà họ Tống cũng tiến lên, giúp Tống Vạn Tam ngồi vào xe lăn, sau đó lui về nơi hẻo lánh để bảo vệ.
Diệp Phi cũng lôi Chu Trường Sinh ra phía sau, sau đó nhắn tin cho Hoàng Tam Trọng, để anh ta đưa một ít Thất tinh tục mệnh đan tới.
Mọi người ở đây đều bị trúng độc, phải nhanh chóng uống thuốc kéo dài sinh mệnh, đoán chừng hôm nay sẽ có không ít người phải chết.
Lúc này, Miêu Phượng Hoàng đối mặt với đám cao thủ đang vây chặt mình, sắc mặt cuối cùng cũng có một tia dao động.
Cây gậy đầu rắn chuyển động, phun ra một đám khói đen, bao phủ lấy đám cao thủ nhà họ Tống.
Sau đó, bà ta vung tay trái lên, mấy chục con bọ cạp nhỏ bắn ra.
Bọ cạp vừa bản ra, bà ta liền giậm chân phải, ba con rết cũng lóe lên một cái rồi biến mất.