CHương 822:
“Những vật này nếu cậu cho tôi chút mặt mũi thì hãy nhận lấy”
Trong lòng mọi người ở đây đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe đến những lời này của Tống Vạn Tam thì vãn không ngăn được một trận rung động.
Mẹ Tống cũng híp mắt lại.
Tất cả cộng lại cũng đến hai trăm tỷ.
Một khi Diệp Phi ký hợp đồng này chính là cổ đông thứ hai của tập đoàn Tống thị, cổ phần còn nhiều hơn cả mình.
Tống Hồng Nhan cũng như mèo bị giãm phải đuôi, có tiền hay không là một chuyện, ông ngoại có ý tán thành với Diệp Phi.
Chu Trường Sinh thì không thấy ngạc nhiên, Tống Vạn Tam là người hào phóng, trước giờ đều vung tiền không nương tay.
Diệp Phi ban đầu cũng sững sờ, sau đó vội vàng khoát tay: “Ông Tống khách khí rồi, những vật này tôi không thể nhận”
“Chuyện hôm nay, chủ yếu là tôi giúp hồng nhan”
“Với cả, ông vốn không bị bệnh, không tính là cứu người, cho nên thật sự không thể nhận: Tống Hoa Khai và Tống Hồng Nhan đều ở đây, Diệp Phi cũng muốn bày ra vẻ quân tử chứ.
“Sao lại không thể nhận?”
“Không có Thất tinh tục mệnh đan của cậu, tôi nào dám mạo hiểm như vậy”
Tống Vạn Tam cười lắc đầu: “Không có cậu giúp, chưa chắc Miêu Phượng Hoàng và Tống Kim Ngọc sẽ bị tiêu diệt”“
“Tôi vốn nghĩ, giả chết dẫn dụ Miêu Phượng Hoàng ra, những tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với ả, vì lo lắng ả sẽ hạ cổ độc.
“Chỉ là như vậy thì tôi sẽ không có cách nào đánh lén cô ta”
“Nhưng nhờ Thất tinh tục mệnh đan của cậu, tôi không chỉ có sức mạnh, mà còn có thể tự mình mạo hiểm, để thế cục càng thêm vững chắc.”
“Quan trọng là hôm nay cậu còn cứu được không ít người nhà họ Tống, nếu như không có y thuật của cậu, những người trúng độc hôm nay đều phải chết.”
“Người nằm bên ngoài sảnh lớn ít nhất cũng có một nghìn người.”
“Cậu cứu được một nghìn người, còn hóa giải nguy cơ của nhà họ Tống, những thứ này, cậu nhận được.”
Tống Vạn Tam đưa chỉ phiếu, thẻ ngân hàng đều đặt vào
Diệp Phi lại lắc đầu: “Ông Tống, ông cứ muốn cảm ơn thì giao chúng cho Hồng Nhan là được…
“Chuyện nào ra chuyện đấy, tôi khắc có thưởng riêng cho Hồng Nhan, biểu hiện của nó xuất sắc như vậy, tôi sẽ không bạc đãi.”
Tống Vạn Tam kiên trì bắt Diệ : “Những vật này đều thuộc vi Phi nhận lấy tiền và cổ ụ phš Ông ta còn cười bố sung một câu: “Nếu cậu không nhận, tôi còn có một yêu cầu quá đáng”
Diệp Phi sững sờ: “Không biết ông Tống có chuyện gì?”
Tống Hồng Nhan nhẹ giọng tiếp lời: “Ông ngoại của tôi muốn phương pháp pha chế Thất tinh tục mệnh đan của cậu”
“Mặc dù trên thế giới không có Miêu Phượng Hoàng thứ hai, nhưng lần này trên dưới nhà họ Tống đều bị giày vò, cho nên muốn phương pháp điều chế thuốc bảo vệ tính mạng này của cậu.”
“Chỉ cần giá tiền mà nhà họ Tống có thể lấy ra được, cậu có thể nói.”
Mặc dù Thất tinh tục mệnh đơn không thể giải độc, nhưng có thể sống thêm hai mươi bốn giờ, điều này đủ để có thể cải tử hoàn sinh.
“Đúng vậy”
Tống Vạn Tam trêu chọc: “Yêu cần này có hơi đường đột, cho nên cậu không nhận đồ, sao tôi có thể mở lời mua chứ?”
Mẹ Tống cũng cười: “Diệp Phi, nhận đi, cậu không nhận, ông cụ sẽ không ngủ được”
“Đúng vậy, cậu Trần cứ nhận đi, mặc dù nhìn thì nhiều nhưng trong lòng lão Tống chẳng đáng là bao”
Chu Trường Sinh cũng cười khuyến khích Diệp Phi: “Mỗi năm lão ta đều kiếm được hơn ba mươi tỷ”
Thấy mọi người thuyết phục như thế, Diệp Phi suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Được, tôi nhận, vậy thì cảm ơn ông Tống”