Chương 828:
“Nhờ tác dụng của Huyết thanh X lần này, anh mới không làm ra chuyện gì lớn, nếu không anh sẽ phải ngồi tù mục xương.”
“Lần sau đừng vì cái lợi trước mặt mà vội vàng hô to gọi nhỏ.
“Cũng đừng lấy công lao của viện trưởng Hoàng, những người khác và huyết thanh X ra chiếm thành của mình”
Bà ta cũng nói với viện trưởng Hoàng và những nhân viên y tế khác: “Đêm nay, mọi người đều là anh hùng, đều là thiên thần áo trắng, tôi sẽ ghi công cho mọi người.”
“Cảm ơn chủ tịch Trịnh!”
Viện trưởng Hoàng và những người khác reo hò không thôi, tiếng la như muốn lật tung phòng bệnh.
Đây chính là một công lao lớn, có thể hưởng nửa đời người.
“Cảm ơn chủ tịch Trịnh dạy bảo”
Diệp Phi ra hiệu cho Chu Tĩnh Nhi đừng tức giận, nói với Trịnh Thịnh Trang với vẻ mặt khiêm tốn: “Nghe lời vua nói còn hơn đọc sách mười năm”
Anh cũng duỗi tay ra cười: “Từ nay về sau tôi sẽ là một người đàn ông biết cụp đuôi mà đối nhân xử thế”
“Biết sai là được”
Trịnh Thịnh Trang kiêu ngạo nói: “Mau ra ngoài với đám người ông Chu, đừng cản trở viện trưởng Hoàng và những người khác điều trị bước tiếp theo”
Cô bắt tay Diệp Phi một cách lịch sự.
“Ồ!”
Cái năm tay này khiến Trịnh Thịnh Trang kêu thảm một tiếng, phát hiện trong lòng bàn ta bị cắm một kim.
“Xin lỗi, kim chân trên người bệnh nhân, tôi vội quá nên chưa kịp vứt đi”
Diệp Phi cầm một cây kim bạc, ngạc nhiên nói: “Xin lỗi, đâm vào chủ tịch Trịnh rồi”
“Có điều huyết thanh X có thể giải độc, chủ tịch Trịnh tự tiêm là được, xin lỗi, đúng là tôi vô ý quá.”
Diệp Phi trịnh trọng cúi đầu với Trịnh Thịnh Trang, sau khi vứt bỏ kim châm thì rời khỏi phòng bệnh… Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thịnh Trang trở nên trắng bệch…
Diệp Phi đi ra khỏi bệnh viện khống chế bệnh dịch rồi gửi một tin nhắn báo bình yên cho Đường Như Tuyết và Tống Hồng Nhan, anh đi về biệt thự Phi Long nghỉ ngơi.
Lăn lộn cả một ngày, Diệp Phi cảm thấy hơi mệt.
Anh trở lại biệt thự thì thấy Chung Thiên Sư và Miêu Phong Lang đều đang cầm điều khiển từ xe xem hoạt hình, cảnh tượng này rất quái lạ nhưng lại vô cùng hài họa.
Không thấy chị Hoa giúp việc đâu cả, trên bàn có để lại một tờ giấy.
Trong nhà chị Hoa có việc gấp nên đã từ chứ.
Diệp Phi cũng không tìm hiểu sâu làm gì, anh tìm tài khoản ngân hàng của chị Hoa rồi chuyển cho chị ấy hai vạn tiền lương, sau đó để Chung Thiên Sư đi làm đồ ăn khuya.
Diệp Phi cầm điện thoại lên gọi cho Tô Tích Nhi.
Chuông vang lên hai lần là được kết nối, sau đó có một tiếng nói dịu dàng trong trẻo vang lên: “A lô”
Diệp Phi tằng hắng một cái rồi nói: “Là anh, sao mà muộn thế rồi vãn chưa ngủ?”
Tô Tích Nhi nghe thấy là Diệp Phi thì a một tiếng rồi trả lời: “Vừa kiểm tra dược liệu xong, đợi chút nữa tắm rồi đi ngủ.”
Diệp Phi lại hỏi một câu: “Hôm nay có ăn cơm đàng hoàng không?”
“Ăn rồi…” Tô Tích Nhi trả lời rất cẩn thận: “Buổi sáng ăn bún thịt nạc, trưa ăn cơm với thịt gà luộc, tối ăn rau xào thịt”
“Vừa rồi còn ăn canh dì hầm, chỉ là no quá nên chỉ uống nửa chén.”
Cô cố gắng nhớ lại những món hôm nay mình ăn: “Buổi chiều có ăn một trái chuối nữa”
“Ừ, không tệ, bắt đầu ăn thịt còn có rau quả, anh còn đang lo em suốt ngày gặm bánh bao không nhân”
Diệp Phi gật đầu với vẻ hài lòng rồi hỏi một câu: “Mấy ngày nay có nhớ anh không?”