Chương 836:
Bây giờ lại nghe anh ta uy hiếp Đường Nhược Tuyết, tất nhiên là Diệp Phi không thể nào cho anh ta sắc mặt tốt được.
Cúp điện thoại, Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết: “Đấu giá núi Vân Đỉnh là thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mấy chục năm trước, hạng mục núi Vân Đỉnh tuyên bố phá sản, quyền tài sản đã bị chính phủ nước ta lấy lại”
Đường Nhược Tuyết hất tóc một cái, cũng không dấu giếm gì Diệp Phi: “Có lẽ là núi Vân Đỉnh rất kỳ lạ, cũng có thể là do ai ai cũng đọ sức tranh giành hỗn loạn, mấy năm nay chính phủ vẫn không hề đưa ra bán đấu giá”
“Tuân trước, bộ phận tài nguyên đất quốc gia phải xử lý tài nguyên không dùng đến vẫn còn tồn đọng nên đã công khai rao bán đấu giá núi Vân Đỉnh”
“Sau trưa ngày mốt, núi Vân Đỉnh sẽ được đưa ra đấu giá tại hội đấu giá từ thiện Nam Lăng, giá quy định là ba ngàn năm trăm tỷ”
Ánh mắt cô lóe lên một tia sáng: “Anh cũng biết là ngọn núi này có ý nghĩa với nhà họ Đường như thế nào mà, mặc kệ là có đấu giá thành công hay không thì em đều sẽ cố hết sức mình đối phó”
Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Anh hiểu là mọi người có tình cảm đặc biệt với ngọn núi này, chỉ là tại sao nhà họ Trịnh cũng bắt buộc phải lấy được?”
Theo như Diệp Phi thấy thì trừ nhà họ Đường khát vọng muốn có ngọn núi này như vậy thì những thế lực khác cũng không cần phải cứng nhắc về núi Vân Đỉnh như vậy chứ.
“Em không rõ lắm về mục đích của nhà họ Trịnh”
Ánh mắt Đường Nhược Tuyết rất ảm đạm: “Chỉ là sau khi em tuyên bố muốn đấu giá núi Vân Đỉnh thì Trịnh Tuấn Khanh phái một người trung gian đến chào hỏi, muốn em rời khỏi buổi đấu giá vào ngày mốt”
“Anh ta nói anh ta muốn dùng ba ngàn năm trăm tỷ để có được núi Vân Đỉnh, nhiều hơn một xu cũng không muốn bỏ ra nên không muốn nhìn thấy em cạnh tranh nâng giá với anh ta”
“Lúc đó em đã lập tức từ chối anh ta, vậy nên anh ta dùng đủ mọi cách để cảnh cáo, hôm nay cuối cùng lại còn tự mình uy hiếp em”
“Chỉ là cho dù anh ta có dùng bất cứ thủ đoạn gì thì em cũng sẽ không bị khuất phục mà rút lui đâu”
“Buổi đấu gia núi Vân Đỉnh, em sẽ dốc hết sức để ứng phó”
Lời nói của cô gái chắc nịch, núi Vân Đỉnh đã từng là giấc mơ của Đường Tam Quốc, cũng là nơi mà Đường Tam Quốc gặp trắc trở, cô thân là con gái ông thì phải cố gắng bỏ ra một phần công
Diệp Phi bỗng nhiên hỏi cô: “Bao nhiêu tiền là có thể đảm bảo có thể giành được núi Vân Đỉnh?”
“Giá khởi điểm là ba nghìn năm trăm tỷ, sau đó sẽ không ngừng tăng lên.”
Đường Nhược Tuyết nói cho Diệp Phi biết: “Giá trị tài sản của núi Vân Đỉnh khoảng vào một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ, đã sớm vượt qua mức một trăm bảy lăm nghìn tỷ rồi, dù là anh làm hạng mục gì thì lợi nhuận thực tế đều rất nhỏ”
“Bởi vì nó là một ngọn núi lớn cao hơn mực nước biển cả km, không phải là một nơi kiếm lợi nhuận hoặc dời đi nơi khác được, giá trị rất lớn nhưng mà chỗ nào cũng có hạn chế”
“Mà ngọn núi lớn như núi Vân Đỉnh này cũng cần tiền vốn khai phá rất lớn, dùng ba trăm năm mươi nghìn tỷ đập vào cũng mới xem như là đặt nền móng ổn định”
“Vậy nên cho không nó cũng chưa chắc đã có người dám nhận”
Mặc dù là Đường Nhược Tuyết bắt buộc phải có được núi Đỉnh Vân là do tình thế, nhưng mà nghĩ đến tương lai của nó thì trên gương mặt tươi cười vẫn không thể tránh được sự nặng nề, hẳn là núi Vân Đỉnh đã khiến cô chịu áp lực rất lớn.
Diệp Phi hỏi một câu: “Trong tay em có bao nhiêu tiền?”
Trước đây Đường Tam Quốc cũng phải dốc hết sức của Đường môn để mở rộng khai phá núi Vân Đỉnh, bây giờ Đường Nhược Tuyết đứng đầu chỉ thứ mười ba lại dám đứng ra đấu giá, Diệp Phi có hơi tò mò về khả năng của Đường Nhược Tuyết.
“Em biết là anh muốn nói gì”
Đường Nhược Tuyết yếu ớt thở dài: “Em không ngại nói cho anh biết, toàn bộ tài sản chi thứ mười ba của Đường Môn chỉ đáng giá ba trăm năm mươi ngàn tỷ, tiền mặt mà em có thể lấy ra và vay được cũng chỉ có bảy mươi nghìn tỷ”
“Bảy mươi nghìn tỷ?”
Diệp Phi chấn động: “Chỉ tiền đấu giá cũng đã nhiều hơn, càng chưa nói đến vấn đề phát triển sau này”
“Em chưa từng nghĩ đến chuyện phát triển sau này, em chỉ muốn đấu giá giành được nó trước, dù sao mười năm sau đó cũng sẽ để không”
Đường Nhược Tuyết cũng không giấu gì Diệp Phi: “Nhà họ Đường mà giành được quyền tài sản của núi Vân Đỉnh về tay mình thì bố em nhất định sẽ rất vui vẻ, dù sao cũng đã tiến trước một bước so với sự phục hưng của ông ấy”