“Tình huống cụ thể trước mắt không thể nói được, nói chung Tiền tổng đang rất muốn gặp anh.
”
Cô bổ sung thêm một câu: “Anh ấy hy vọng có thể chính miệng xin lỗi anh.
”
Diệp Phi phát định vị: “Tôi đang ở chỉ nhánh sao đỏ Bách Hoa.
”
Hàn Nguyệt lập tức mở miệng: “Được, được, anh chờ nhé, tôi sẽ bảo anh Ấy lập tức tới tìm anh.
”
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Phi liền nhét điện thoại vào túi áo ngực, đi tới đại sảnh tìm Đường Nhược Tuyết, đúng lúc thấy cô đang đi qua khu hoạt động tín dụng.
Sau đó cô liền đi vào phòng làm việc ghi chữ “trưởng phòng Lưu Dũng”.
Diệp Phi nhìn ra được tâm trạng nặng nề của Đường Nhược Tuyết, Thế là quyết định đi thăm dò đến tột cùng.
“Trưởng phòng Lưu, chuyện tôi vay 100 triệu, xin ông hãy giúp tôi, nhất định ông phải cho tôi vay.
”
Khu tín dụng là khu đầu tiên của phòng làm việc, Đường Nhược Tuyết lo lắng nhìn người đàn ông trung niên đầu hói: “Tôi không chỉ dừng lại ở hai điều kiện trên mà còn vay nóng với lãi xuất cao.
”
“Mỗi ngày lợi nhuận đều lên tới chục vạn, nếu như ông không cho tôi vay chắc tôi sẽ bị ép đến mức phát điên lên mắt.
”
Cô vô cùng thành khẩn: “Chúng ta hợp tác bao năm như vậy, có lẽ ông cũng biết thực lực của công ty chúng tôi…”
“Đường tổng tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi, nếu như cho công ty Thiên Đường vay 100 triệu thì đó là một chuyện vô cùng mạo hiểm vậy nên ngân hàng cũng không có cách nào để cho vay tiếp được.
”
Lưu Dũng cũng không chút do dự mà đả kích Đường Nhược Tuyết, sau đó lại mỉm cười mở ngăn kéo ra, lấy ra một phần thỏa thuận: “Có điều, Uông thiếu có thể cho cô vay, đây là hợp đồng cho vay 50 triệu, cũng đủ để giảm bớt tình trạng khẩn cấp của cô.
”
“Chỉ cần cô ký tên lên đây là nó bắt đầu có hiệu lực.
”
“Bất cứ lúc nào cô cũng có thể lấy đi.
”
Ông ta rất thẳng thắn: “Thế nhưng cô phải ở cùng với Uông thiếu một đêm.
”
Uông thiếu?
Nét cười trên mặt Đường Nhược Tuyết lập tức trở nên thay đổi, đương nhiên là cô biết người kia, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Trưởng phòng Lưu, ông biết mình đang nói cái gì không?”
Cô áp chế cơn tức giận: “Ông không cảm thấy những lời này nó rất buồn nôn sao?”
Lưu Dũng xua tay: “Đương nhiên là tôi biết mình đang nói gì, tôi chính là muốn cô đi tiếp Uông thiếu.
”
“Lần trước ở buổi tiệc rượu giao lưu hữu nghị giữa hai bên Long- Hải, Uông thiếu bên phía bên kia đã nhìn trúng cô và muốn tôi đi thuyết phục.
”
“Chỉ cần cô tiếp anh ta một đêm, anh ta liền chuyển tiền tới ngân hàng này, còn chia cho tôi một phần lãi ở công ty mới nữa.
”
“Uông thiếu là một khách hàng lớn của ngân hàng chúng tôi, hợp đồng 50 triệu của cô tôi còn có thể giảm một chút tiền lãi.
”
“Chỉ cần cô cho đi